Dư Tương làm như không thấy với sự thiên vị lộ rõ của Dư Kiến Kỳ, Ninh Miễn không thiếu Dư Kiến Kỳ một câu khẳng định, mà lý do anh biểu hiện rõ thế chính là sự kháng nghị không lời.

Đáng tiếc, Dư Tương và Ninh Miễn không để ý, Dư Kiến Kỳ tiếc nuối xong thì chẳng ai thèm để ý đến ông, Dư Kiến Kỳ lại thầm đánh giá sắc mặt hai người, thấy họ bình thản thì ngại ngùng.

Ninh Miễn dọn cờ xong thì nghỉ tay, lúc này Lâm Bảo Chi đã nấu xong bữa trưa, gọi họ dọn bàn cơm, giảm đi không ít sự gượng gạo.

Lâm Bảo Chi không quan tâm điều này, cũng không dây dưa chuyện đánh cờ: “Trên bàn cơm không nhắc cờ tướng, ăn cơm trước.”

“Được.”

Một bữa cơm rất thuận hòa, chỉ là không có gì sôi nổi, là Dư Tương và Lâm Bảo Chi nói hết, ba người còn lại nghe họ nói chuyện.

Cơm nước xong, Dư Tương định rút quân, mẹ ruột ở đây, lúc nào cũng có thể đến, tránh người không muốn gặp càng tốt.

Trước khi đi Ninh Miễn còn cười hỏi: “Dư Lộ ở Côn Xuyên vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.”

“Vậy thì tốt, Côn Xuyên nuôi người.”

Dư Kiến Kỳ trầm mặt.

Nhưng Ninh Miễn cười ấm áp như mùa xuân, phảng phất như không có bất cứ ý uy h.i.ế.p Dư Lộ không được về Yến Thành.

Lâm Bảo Chi giải vây: “Là nuôi người, bên đó không lạnh như chỗ chúng ta.”

Đến đây rồi thôi, hai người chạy xe rời đi.

Hứa Chấn Uyên rũ mắt, muộn hơn họ một bước, nói tình hình dạo này của Dư Lộ.

“Hiện tại em ấy nghỉ dưỡng cũng kha khá rồi, giờ đang làm giáo viên tiểu học trong thôn, khá ổn.”

DTV

Lâm Bảo Chi há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn, thờ ơ nói: “Chỉ cần nó sống an ổn bên đó là được.”

Hứa Chấn Uyên cũng không nói nhiều: “Cha mẹ, con chỉ xin nghỉ một ngày, vẫn phải về bộ đội, hai người bảo trọng.”

“Được.”

Hai người đưa mắt tiễn Hứa Chấn Uyên rời đi, Lâm Bảo Chi khoanh tay đi về phòng khách, không nói một lời dọn dẹp bát đũa, nghe thấy Dư Kiến Kỳ lẩm bẩm một câu: “Cũng đâu thể nào ở mãi dưới quê chứ.”

Lâm Bảo Chi cười lạnh trong lòng, có giỏi thì nói câu này với Ninh Miễn ấy, ở nhà làm bạo chúa nhu mì ở ngoài làm cái gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-438.html.]

Gia đình đoàn viên náo nhiệt khi nãy giờ đây trở nên lặng ngắt, Dư Kiến Kỳ đảo hai vòng ở phòng khách cũng không chờ được Lâm Bảo Chi đến nói một câu với ông, cuối cùng giậm chân, tự cầm thuốc ra ngoài tán gẫu với người khác.



Từ nhà họ Dư đi ra, mọi người qua lại trên phố đều cầm quà tết chuẩn bị đến nhà họ hàng, bầu không khí năm mới rất nồng đậm.

Có điều sự nhiệt tình đón tết của Dư Tương đã tiêu hao hết từ trước rồi, về đến nhà chỉ muốn nằm liệt bất động trên sô pha, kết quả vào cửa bị vấp con rùa một cái, một giây sau thấy chiếc đuôi đang vẫy chào của Quyển Quyển, lòng đầy vui vẻ nhận lấy sự nồng nhiệt của chú chó.

Ninh Miễn đi phía sau xách con rùa lên, tránh để nó chạy ra bên ngoài.

“Dù gì cũng là thành viên có họ có tên nhà chúng ta, Tròn Tròn mày cẩn thận chút đừng để lạc mất, hiểu chưa?”

Cả tiếng gâu con rùa cũng không biết sủa, nó cũng không sợ người, bò tới bò lui trong nhà, rất tự tại.

Dư Tương nắm lấy hai chân trước của Quyển Quyển dạy nó nhảy múa, chơi đùa đến khát nước nhờ Ninh Miễn giúp đỡ, anh bưng qua một ly nước đút cô uống, cười ghẹo: “Ra cửa đến nhà họ hàng thì không có tinh thần, chơi với Quyển Quyển thì tích cực lắm.”

“Vậy hay là anh chỉ em chơi cái gì đi? Chơi anh?”

“Khụ…”

Ninh Miễn rất vui vẻ nghĩ lệch đi, lúc nhìn Quyển Quyển cảm thấy nó rất chướng mắt.

“Quyển Quyển, Tròn Tròn nằm ở đó không nhúc nhích, mày đi đẩy nó chơi?”

Quyển Quyển sủa gâu một tiếng, vẫn rất vui nghe theo lệnh của chủ nhân, thật sự đi theo phía sau con rùa, đẩy nó đi nhanh chút, Ninh Miễn thuận lý thành chương ngồi bên cạnh Dư Tương.

Dư Tương nghiêng đầu, nằm thẳng trên sô pha, gối lên đùi anh.

Ninh Miễn ngơ ra, xoa xoa đôi má cô: “Giờ mới mùng hai, không cần vội.”

Mùa xuân năm nay Chu Cầm Vận và Ninh Bồi Triều đến Thượng Hải, trong khoảng thời gian ngắn không về được, hai người họ chỉ đành nhận trách nhiệm giao thiệp với họ hàng mà cha mẹ phải làm, mùng một chúc tết không ít người, từ ngày mốt bắt đầu đến mùng mười, căn bản không dừng lại được.

“Không muốn làm.”

Ninh Miễn không mềm lòng chút nào: “Anh cũng không thể tự đi mình được, em cũng phải làm quen người ta, hửm?”

Tương lai lúc hai người họ một mình đảm đương một việc, Dư Tương Tương thân là vợ của anh, đương nhiên phải xã giao với vòng giao tiếp, hơn nữa điều quan trọng nhất là quen nhiều thêm vài người tuyệt không có hại.

Dư Tương ngáp một cái: “Vậy anh phải nhắc em xưng hô với người ta thế nào, em sợ em quên.”

“Được.”

Ninh Miễn cứ thấy Dư Tương hôm nay cực kỳ thích làm nũng, trong lòng anh thích, càng không nỡ tách ra với cô, hai người ngồi trên sô pha trước cửa sổ phơi nắng, đến khi hoàng hôn qua đi lại đến giường nằm tiếp tục nói chuyện cuộc đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play