Có lẽ là vì không có được đáp án mình muốn nên đêm nay Ninh Miễn có hơi mất khống chế. Đến khi anh dừng lại thì Dư Tương đã ngủ mê man rồi. Cả hai đều là người thích sạch sẽ nên Ninh Miễn đã lau người sạch sẽ cho cô rồi mới lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, anh bị điện thoại đánh thức.
Hôm nay là ngày cuối tuần, kế hoạch của bọn họ là tới nhà họ Chu ăn cơm rồi đưa ông cụ lên tàu hỏa là xong chuyện. Chu Cầm Vận gọi điện thoại tới hỏi con trai và con dâu mình bao giờ thì xuất phát.
Nhưng bà gọi đến hai cuộc rồi mà chẳng thấy ai nhấc máy. Đến cuộc gọi thứ ba bà mới nghe thấy giọng nói của con trai mình.
"Có chuyện gì vậy? Sao vừa rồi con không nghe điện thoại?"
Ninh Miễn tỉnh táo lại ngay lập tức. Anh bình tĩnh trả lời: "Vừa rồi con ra ngoài tản bộ, không ở nhà."
Chu Cầm Vận nghe ra sự ngái ngủ trong giọng của anh nhưng rất tri kỷ không vạch trần. Bà thuận tiện hỏi thêm một vấn đề: "Bà ngoại con bảo là hôm qua Lư Phỉ Phỉ về khóc đến nỗi mắt cũng sưng lên. Mà hỏi cô ta vì sao thì cô ta không nói. Bà con sợ trở về không biết ăn nói với cha mẹ người ta thế nào thì Chu Tư Tề bảo chuyện này phải hỏi con. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hỏi cơn ư? Sao không hỏi chính cô ta xem cô ta đã làm ra chuyện hay gì?"
"Ôi, không phải chứ, con tức giận vậy sao?"
"Mẹ, con không tức giận với mẹ."
Chu Cầm Vận rất hiểu tính cách con trai mình. Nếu không làm gì chọc đến anh khiến anh mất hứng thì rất ít khi anh tức giận. Huống chi bà cũng không quá thích Chu Tư Tề. Ngày đó sau khi bị bà dạy dỗ một trận xong, Chu Tư Tề không thèm để ý đến bà nữa, hai nhà bọn họ cách biệt hai nơi. Nói thật thì những chuyện bà cần dựa vào nhà mẹ đẻ mình cũng không nhiều lắm, trái lại chính nhà họ Chu mới phải dựa vào nhà họ Ninh mới đúng, thế nên tất nhiên sẽ không vì chút việc nhỏ này mà trách cứ Ninh Miễn.
"Vậy hôm nay hai con còn đi nữa không?"
Ninh Miễn thì không muốn đi, nhưng cơn tức với Chu Tư Tề không cần thiết phải xả lên người lớn trong nhà, thế nên anh nói đơn giản: "Con kể lại chuyện cho mẹ nghe rồi mẹ quyết định giúp con nhé."
"Hả?"
Chu Cầm Vận rất tích cực hóng chuyện. Kết quả là sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của bà là nhíu mày và tức giận. Bà biết Chu Tư Tề có một ít tật xấu nhưng cũng không biết anh ta lại xấu tính xấu nết như vậy.
"Mẹ, con không phải cái thùng rác đâu mà rác gì cũng vứt vào người con. Nếu kể chuyện này ra có khi ông ngoại và bà ngoại lại tưởng rằng con đang trách cứ bọn họ đem người không liên quan tới cũng nên."
Ninh Miễn còn chưa nói dứt lời, Chu Cầm vận đã biết anh có ý gì rồi. Người vai dưới mà đi kiện cáo thì cũng không tốt lắm nên đứa con gái ruột là bà đây sẽ làm giúp. Bà không thể nào để con trai mình bị khinh thường như vậy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-429.html.]
"Đúng rồi, Tương Tương không tức giận với con vì chuyện này chứ?"
"... Không ạ."
"Thật sự không tức giận." Thật ra thì anh nghĩ là có đấy.
Chu Cầm Vận thở dài một tiếng: "Con cũng để bụng thật đấy. Được rồi, hai con ở nhà tản bộ đi. Mẹ sẽ nói với bà ngoại con là ông nội gọi con qua bên kia rồi, không tới tiễn bọn họ được nữa."
"Được, cảm ơn mẹ."
"Thôi thôi, cứ ngủ của con đi."
DTV
Ninh Miễn sờ sờ cái mũi rồi lại nằm xuống lần nữa.
Dư Tương đã tỉnh lại, dụi mắt nghe được nội dung đoạn đối thoại của Ninh Miễn. Sau khi có được lời đảm bảo mình có thể ngủ tiếp thì cô lại không buồn ngủ nữa.
Ninh Miễn giúp cô vén tóc ra sau tai rồi nắm lấy vành tai cô chơi đùa: "Em đói bụng không?"
"Anh đoán xem?"
"Vậy phải đi nấu cơm rồi."
Anh hôn lên mặt cô một cái, lại thấy cô chẳng thèm mở mắt ra thì hậm hực rời đi.
Dư Tương chờ anh đi rồi mới lật người một cái, xoay về phía cửa sổ, nhìn chằm chằm ánh mắt trời bên ngoài xuyên thấu vào qua bức rèm. Cô thò tay ra cầm lấy sợi dây chuyền ở tủ đầu giường.
Vẫn là hình con tỳ hưu tầm thường kia. Dư Tương siết nó trong tay mình rồi ném nó lên không trung.
Một tiếng lạch cạch phát ra. Sợi dây chuyền không còn ai cầm nằm trên mặt đất. Cô ghé vào mép giường nhìn xuống thì thấy nó không hề sứt mẻ gì.
Chuyện nên xảy ra trong nguyên văn bây giờ cũng trời xui đất khiến mà xuất hiện rồi. Chỉ là lần này lời bày tỏ của Lư Phỉ Phỉ xuất hiện khi cuộc hôn nhân của bọn họ vẫn còn hiệu lực, mà trong nguyên văn thì là sau khi cô và Ninh Miễn ly hôn.
Hừ.
Dư Tương híp mắt lại. Cô ghét nhất là cái cảm giác số phận của mình bị người khác nắm trong tay như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT