Họ vừa bắt đầu ăn, Ninh Miễn không uống giọt rượu nào, làm sao có thể không thoải mái được? Chẳng lẽ tụ tập với nhau không được sao? Đều là anh em cả, còn người có toàn tâm toàn ý yêu quý mình, nếu như anh ta là Ninh Miễn thì bây giờ chắc chắn vô cùng đắc ý, sao Ninh Miễn lại như có đinh trên ghế, nhất quyết phải vội vàng rời đi vậy?

“Ninh Miễn, cậu không nể mặt anh cậu đúng không?”

Nụ cười trên môi Ninh Miễn tắt đi: “Tôi mặc kệ anh sắp xếp như vậy thì sẽ có được lợi ích gì, chỉ là tôi không muốn trở thành công cụ của anh, bữa cơm này anh muốn mời ai thì mời đi.”

Chu Tư Tề nhíu mày: “Ninh Miễn, cậu —”

Đều là họ hàng với nhau nên cũng không nên không nể mặt nhau như vậy chứ?

Mặt Lư Phỉ Phỉ trắng bệch, trong câu nói của Ninh Miễn không có chữ nào nói về mình nhưng toàn bộ đều đang nhắm vào cô ta.

“Anh Ninh —”

“Những lời vừa rồi tôi nói mong đồng chí Lư đây có thể nhớ rõ, tôi đi trước đây.”

Ninh Miễn đứng dậy đi ra ngoài, ẩn sau bóng lưng cao lớn kia là sự lạnh giá bủa vây, tuyệt tình và tàn nhẫn, vẫn như cây tùng bách bị tuyết phủ trắng xóa không cho người khác đến gần.

Hoặc có thể nói là sự từ chối thẳng thừng.

Sợi dây căng chặt trong lòng Lư Phỉ Phỉ bỗng nhiên bị chặt đứt, cô ta chỉ muốn ôn lại một ít thời gian vui vẻ thời thanh mai trúc mã mà thôi…

“Anh Ninh Miễn!”

Cô ta kiên quyết cắt đứt quá khứ, trong đầu cũng không suy nghĩ ra rốt cuộc mình muốn làm gì, hỏi cho rõ ràng hoặc là tự rước lấy nhục nhã.

Trời Yến Thành đã tối hẳn, Ninh Miễn đứng ngoài cửa tiệm cơm Quốc Doanh đợi Dư Tương đến, lúc nãy gọi điện thoại cô nghe không hiểu gì cả nhưng vẫn đồng ý đến, cho nên anh đứng đây đợi cô đến.

Lúc Dư Tương đến thì đúng lúc trông thấy Ninh Miễn đứng dưới ngọn đèn trước cửa quán cơm Quốc Doanh, thoải mái hóng gió, người đi xung quanh không nhiều, giờ này cơ bản đều đang ăn uống trong quán rồi, nhưng anh lại ra đây đứng có thể thấy bữa cơm này chẳng ra làm sao.

Ngay sau đó thì cô thấy Lư Phỉ Phỉ chạy theo sau, mặt Dư Tương không cảm xúc ồ lên một tiếng, sau đó dừng xe lại, trốn dưới ánh sáng lờ mờ cách đó không gần cũng không xe nghe ngóng.

“Anh Ninh Miễn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-427.html.]

Ninh Miễn chau mày, lạnh lùng nói: “Không còn là con nít nữa, cô không cần gọi tôi như vậy, tôi nói rồi, tôi không phải anh cô.”

Trừ Dư Tương ra anh không thích bất kỳ ai gọi anh như vậy.

“Nhưng lúc còn nhỏ em cũng gọi như vậy mà? Em nghe nói lúc đầu Dư Tương cũng gọi anh như vậy, tính cách cô ấy giống hệt em lúc nhỏ, em chỉ muốn hỏi một câu, anh thích cô ấy ở tính cách sao?”

Chậc, đổi cách khác thì đang có ý muốn hỏi là cô có phải người thay thế hay không?

Dư Tương khoanh tay đứng vững, đây là tư thế phòng bị, có thể công kích bất cứ lúc nào.

Chỉ là cãi nhau với một cô gái như vậy thì hơi mất giá.

Lần này chân mày Ninh Miễn nhíu chặt hơn, anh cảm thấy khó hiểu hỏi ngược lại cô ta: “Có phải cô nên đi bệnh viện không, ai nói như thế với cô vậy? Hơn nữa tôi cũng không quan tâm ai nói với cô, nếu như để tôi tìm ra người tung tin đồn nhảm thì chắc chắn tôi sẽ đánh người đó một trận, còn nữa, lúc cô họp vẫn xem như là bình thường, đến giờ thì mất não rồi sao?”

Giống nhau? Giống chỗ nào? Ninh Miễn biết chắc người mình thích là ai, nhưng lại không chắc chắn lúc này đầu óc Lư Phỉ Phỉ có đang bình thường không, có người nghĩ như vậy thật sao?

Trái tim vọng tưởng của Lư Phỉ Phỉ bị người ta đ.â.m một nhát, cô ta không hiểu đây có thể là lời Ninh Miễn nói ra được sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như chúng ta không chia xa thì chắc chắn người ở bên cạnh anh là em.”

Nếu như không biết Dư Tương là người như thế nào thì có lẽ Lư Phỉ Phỉ cũng không có suy nghĩ đó, nhưng sau khi biết cô tiếp cận Ninh Miễn như thế nào, rồi dần dần lôi kéo các mối quan hệ thì nỗi không cam kia lại trào dâng lên, cô ta và anh là do bỏ lỡ thời gian, nếu như cô ta chuẩn bị từ sớm thì chắc chắn sẽ được bù đắp như ý muốn.

Ninh Miễn lùi lại một bước, nói ra một từng câu từng chữ một: “Thứ cho tôi nói thẳng, cô đúng là bị bệnh thần kinh thật đấy.”

Dư Tương Tương của anh độc nhất vô nhị, cô và anh tiếp xúc với nhau, rồi tranh đấu, cuối cùng là theo đuổi, không ai biết được những chuyện này.

DTV

Dư Tương nghe đủ rồi nên bước ra sau Ninh Miễn vỗ lên vai anh, nở nụ cười rồi đứng ra, hỏi một cách chế giễu: “Tôi và cô không có gì giống nhau cả, ít nhất từ trước đến nay tôi chưa từng suy nghĩ mọi thứ như vậy, những lời nói sỉ nhục người ta như vậy tôi thật sự không muốn nghe thêm nữa.”

Đám người Chu Tư Tề cuối cùng cũng thanh toán rồi ra ngoài, thấy cảnh tượng trước mắt thì Chu Tư Hiền mong rằng mình chưa bao giờ đến đây, anh ta lập tức muốn rời khỏi nhưng Chu Tư Thành lại kéo lại rồi nháy mắt với anh ta.

“Chúng ta đưa Lư Phỉ Phỉ đi, nếu cô ta còn nói tiếp nữa thì lúc về nhà người bị dạy dỗ chắc chắn là chúng ta.”

“Cũng đúng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play