Rất nhanh, Trương Phi đã đến được phòng cô dâu, nhìn thấy nét mặt tỏa sáng của Chu Tư Vi, anh ta không thể nào dời mắt được. Dư Tương lặng lẽ lùi ra, đi tới bên cạnh Ninh Miễn, hỏi: “Có đẹp không?”

Sau khi Ninh Miễn quan sát kỹ lưỡng, anh thành thật lắc đầu: “Cũng được.”

Đẹp hay xấu cũng không có liên quan gì tới anh, bây giờ trong đầu anh chỉ có dáng vẻ của Dư Tương vào ngày cô gả cho anh. Nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy Dư Tương đang đứng trước mặt mình mới là dáng vẻ khi gả cho anh.

“Dư Tương…”

“Ừm.”

Ninh Miễn muốn tiến lại gần để nói gì đó, nhưng chú rể và cô dâu đang đứng cùng nhau, mọi người đang vỗ tay hoan hô, Dư Tương không nghe rõ anh nói gì cả, cũng không biết anh có nói gì không.

“Anh làm sao vậy?”

Ninh Miễn bỗng cười: “Không có gì, về nhà rồi nói sau.”

Dư Tương nghi ngờ nhìn anh: “Em cảm nụ cười này của anh làm em muốn về nhà mẹ đẻ ngủ, hoặc là về ký túc xá cũng được.”

Ninh Miễn lập tức ngưng cười, đường hoàng nói: “Đương nhiên là không được.”

Chú rể và cô dâu bên kia đang chào tạm biệt cha mẹ, không ai chú ý tới động tác nhỏ của hai người họ, chỉ có Lư Phỉ Phỉ là không cam lòng mà nhìn xuống. Cô ta tình nguyện để Ninh Miễn lợi dụng mình, chỉ là một hiểu lầm mà thôi, anh không muốn để cô ta thỏa mãn hay sao?

Hôn lễ vẫn đang được tiến hành, sau khi nhìn Chu Tư Vi ngồi lên xe rời đi, bọn họ còn phải nhanh chóng đi tới khách sạn để tham gia bữa tiệc rượu.

Chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước, nhưng trong bữa tiệc vẫn có chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như Lư Phỉ Phỉ, cô ta không ngồi theo sắp xếp, Chu Tư Tề kéo cô ta ngồi cùng bàn với Ninh Miễn và Dư Tương.

Dư Tương trùng hợp ngồi bên cạnh Lư Phỉ Phỉ.

Hôm nay khác với ngày hôm qua, Dư Tương cảm thấy nụ cười của Lư Phỉ Phỉ chân thành hơn nhiều, trong lúc nói chuyện còn nhắc lại chuyện ngày hôm qua: “Nếu chị dâu không giữ em lại, chắc chắn em sẽ xấu hổ lắm. Nói không chừng còn không thể tham gia hôn lễ của Tư Vi, thật sự cảm ơn chị dâu.”

Dư Tương không thích những sự tử tế đột ngột như thế này: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Gần đây, hành động vô tình giúp người của cô dường như đã gây ra phiền phức không nhỏ, nhưng hôm nay, nếu Lư Phỉ Phỉ không chủ động nhắc lại thì Dư Tương đã quên sạch từ lâu.

“Chị dâu tốt quá, em có thể làm bạn với chị dâu không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-420.html.]

Dư Tương cong môi: “Chúng ta đã là bạn rồi mà, nếu có ngày tôi đi Thượng Hải còn phải nhờ cô làm hướng dẫn viên du lịch đấy.”

Lư Phỉ Phỉ vội vàng hứa hẹn nghiêm túc: “Được, đến lúc đó em sẽ dẫn chị đi chơi khắp Thượng Hải.”

DTV

Hai người cứ như vậy mà trò chuyện với nhau.

Ninh Miễn ngồi bên phải Dư Tương không hiểu ra làm sao, trong cả bữa tiệc anh chỉ nói được mấy câu với Dư Tương, Lư Phỉ Phỉ đang làm gì đấy?

Ở bên kia, Lư Phỉ Phỉ đã bắt đầu hẹn với Dư Tương cùng đi dạo phố vào chủ nhật.

“Thượng Hải cởi mở hơn ở đây, nhưng nếu nói đến cửa hàng bách hóa thì phải nói tới Yến Thành. Tư Vi mới kết hôn nên không có thời gian, chị dâu có rảnh không? Chúng ta đi với nhau nhé?”

Dư Tương cười nhẹ: “Gần đây tôi hơi bận, có thể chủ nhật cũng không có thời gian để nghỉ ngơi.”

Dành thời gian cho bữa tiệc thì không sao, chứ lãng phí cả một ngày chủ nhật thì chỉ có bị đá rơi vào đầu.

Lư Phỉ Phỉ bị từ chối thì thất vọng lắm, lo lắng nói: “Em vốn định thu ngắn khoảng cách với chị dâu. Em mới nhận được thông báo, thời gian công tác ở Yến Thành sẽ kéo dài hơn một chút, đúng lúc có cơ hội để thân thiết với chị dâu hơn…”

“Bây giờ chúng ta cũng không phải xa lạ gì.”

Dư Tương trả lời rất hời hợt, có kỳ lạ là có bất thường, Lư Phỉ Phỉ nói nhiều như vậy chắc chắn là có ý đồ gì đó.

Quả nhiên, sau đó Lư Phỉ Phỉ hỏi: “Chị dâu, em có thể tới thăm nhà anh chị không? Em và anh Ninh Miễn đều học kiến trúc, thỉnh thoảng có vấn đề muốn hỏi anh Ninh Miễn, vừa rồi anh ấy đã đồng ý rồi.”

Cô ta nói rất nhỏ, đừng nói là người bên cạnh, ngay cả Dư Tương cũng cố lắm mới nghe được.

Dư Tương nhướng mày, quay đầu hỏi: “Ninh Miễn, Lư Phỉ Phỉ muốn tới nhà chúng ta để tìm anh, khi nào thì anh ở nhà?”

Ninh Miễn đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Lúc đi làm cả hai chúng tôi đều không có ở nhà. Ngày chủ nhật và ngày nghỉ, chúng tôi làm việc cùng nhau, có lẽ không thể tiếp đón được.”

Anh nói trắng ra, không kiêng nể chút nào.

Lư Phỉ Phỉ sợ ngây người, không đúng, vừa rồi Ninh Miễn không phải đang nghĩ tới chuyện này sao? Cô ta đã chủ động giúp đỡ, tại sao Ninh Miễn lại có thái độ như vậy?

Dư Tương… cũng muốn biết.

Trước khi tiệc cưới kết thúc, Lư Phỉ Phỉ đã hồn bay phách tán, ngồi bên cạnh họ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Còn Ninh Miễn chẳng thèm quan tâm, ăn cơm xong thì dẫn Dư Tương và Khương Duệ Quân đi chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play