Dư Tương chớp chớp mắt: "Vẫn phải cẩn thận hơn một chút, trời rét đậm, nếu ngã dập da thì không tốt."

Chu Tư Vi đùa giỡn: "Đúng vậy, còn có người vì chuyện này mà ngã rụng một cái răng cửa."

"Là ai?"

"Khương Duệ Quân, một người bạn của Ninh Miễn, từ nhỏ đã đặc biệt thích quậy."

"Vậy rơi răng cửa không ném lên nóc sao?"

DTV

"Nào có, cái răng cửa kia của cậu ta đã sớm rớt rồi."

Đây là lần đầu tiên Dư Tương nghe nói về lịch sử đen tối này của Khương Duệ Quân, chăm chú nghe Chu Tư Vi tiếp tục nói, Ninh Miễn ở bên cạnh thở dài, anh còn nhớ kỹ những lời Dư Tương nói ở bệnh viện, nhưng bộ dáng của cô lại không thèm để ý chút nào, chẳng lẽ là nghiêm trị người khoan dung với mình?

Không cho phép Ninh Miễn suy nghĩ nhiều, rất nhanh đi đến phòng khách, ông Chu đang ngồi trên sô pha chờ đợi, nhìn thấy cả nhà con gái đã lâu không gặp, bà ngoại Chu cực kỳ vui vẻ, thân thân thiết thiết cũng không quên giới thiệu thân phận Dư Tương.

"Thật sự là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng rất cao, đây là lễ gặp mặt của bà ngoại, mau nhận lấy."

Ông Chu cũng có một phong bì đỏ.

Cả nhà ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, bọn họ đi tới Yến Thành ngàn dặm, thật sự rất cực khổ, từ buổi sáng nói đến cơm trưa, mới tính là giải quyết nỗi khổ tứ thân của người già.

Sau bữa ăn, người trẻ tuổi cùng trò chuyện với nhau.

Bà ngoại Chu sinh hai trai một gái, cha của Chu Tư Vi là con trai thứ hai, cũng làm việc ở Yến Thành, ngồi cùng với người già ở Thượng Hải là con trai lớn, con gái út Chu Cầm Vận gả đến Yến Thành, bà sinh con muộn, cho rằng Ninh Miễn ở nhà họ Chu xếp hàng cũng là em út, ngồi đây đều là anh trai chị gái, ngoại trừ Lư Phỉ Phỉ là người ngoài, cô ta từng đề nghị muốn rời đi nhưng bị bà ngoại Chu ngăn lại, để cô ta ở lại nhà họ Chu, trong lúc diễn ra hôn lễ còn muốn Lư Phỉ Phỉ làm phù dâu.

Anh trai lớn nhà họ Chu Chu Tư Tề cười nói: "Năm ngoái Ninh Miễn kết hôn anh không tới được, vẫn là lần đầu tiên gặp em dâu, không ngờ em dâu vẫn là sinh viên, không phải bình thường Ninh Miễn không thích mang một cô gái nhỏ ra chơi đùa nhất sao? Lúc ở Thượng Hải cũng chơi với Phỉ Phỉ không tồi."

Chỉ thiếu chút nữa nói Ninh Miễn và Lư Phỉ Phỉ là tình cảm đặc biệt của đôi thanh mai trúc mã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-415.html.]

Lư Phỉ Phỉ đỏ mặt, xua tay nói: "Đó đều là khi còn nhỏ."

Sắc mặt Ninh Miễn vẫn không thay đổi: "Anh cả, tin tức của anh cũng quá lạc hậu, nhà chúng ta có một sinh viên đại học thi đậu lên dễ dàng vậy sao, thế mà mẹ tôi không có khoe khoang với mợ?"

Kẻ tám lạng người nửa cân ném đề tài trở về.

Nhưng nói cũng không sai, đúng là Dư Tương tự mình thi đậu đại học, những người còn lại tuy rằng cao hay thấp đều có bằng cấp, nhưng đều đang tạm dừng thi đại học, là sinh viên công nông binh, Chu Cầm Vận khiêm tốn lại vô cùng tự hào đối với thân phận sinh viên đại học của con dâu, ngay cả ông Chu cũng vô cùng hòa ái đối với Dư Tương.

Chu Tư Tề cũng cười gạt đề tài đi: "Anh thấy không chỉ có mẹ em, không phải em cũng treo ở bên miệng mà khoe khoang sao?"

Ninh Miễn nhướng mày cười, vẻ mặt thoải mái, hiển nhiên rất đồng ý với những lời này của Chu Tư Tề.

Dư Tương tựa vào sofa, tò mò không thôi: "Sao anh cả chỉ nói một câu thôi, tiếp tục nói tiếp đi, tôi muốn nghe xem khi còn bé của Ninh Miễn như thế nào, tính tình khi còn bé của anh ấy rất không tốt sao?"

Bầu không khí im lặng trong một giây.

Chu Tư Tề hoài nghi nhìn cô, đổi thành các cô gái bình thường khác nhất định sẽ phải hoài nghi quá khứ của chồng mình và thanh mai trúc mã, có cô gái còn ghen tuông tại chỗ hoặc là tuyên bố chủ quyền, hình như Dư Tương coi chuyện này không liên quan đến mình, nhất định phải hỏi rõ ràng là như thế nào.

Ninh Miễn không biết làm thế nào, cổ họng hơi ngứa ngáy, lại muốn ho khan ám chỉ, nhưng chạm đến ánh mắt tự như cười mà không cười của Dư Tương, kịp thời im lặng.

Chu Tư Tề cân nhắc một lát: "Nói thế nào nhỉ? Cũng không phải là tính tình không tốt, chỉ là cậu ấy thích yên tĩnh, không thích chạy khắp nơi chơi đùa cùng mọi người, cũng chỉ có một mình Phỉ Phỉ có thể tĩnh tâm đến chơi với cậu ấy, lúc ấy người ta còn nói để cho Phỉ Phỉ làm cô vợ nhỏ của cậu ấy, ái ái…"

Sau đó, Chu Tư Tề bị đánh.

Người đánh không phải ai khác, chính là Chu Cầm Vận, chỉ vỗ nhẹ lên lưng anh ta một cái đủ để dọa anh ta giật nảy mình.



"Dì nhỏ, làm sao vậy?"

Chu Cầm Vận nhíu mày với đứa cháu ngốc: "Dáng cháu cao, lại đây giúp dì dán giấy đỏ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play