Dư Tương cảm thấy hơi xấu hổ, cẩn thận nghĩ lại một chút mới phát hiện ấn tượng của cô về anh ta không quá sâu, năm đó Kỳ Thao cũng coi như là đại ca, đối xử với các thanh niên tri thức tham gia sản xuất rất tốt, giải quyết các mâu thuẫn cũng rất chuyên nghiệp, cũng có một vài cô gái có ý với anh ấy nhưng cô chưa từng nghe nói anh ấy có đối tượng, lại càng chưa từng đi tìm hiểu ai.
“Bác gái đừng sốt ruột quá, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến mà thôi.”
Mẹ Kỳ bật cười tự giễu: “Nó đã trở thành tâm bệnh của bác rồi, cháu đừng để bụng, bác lo lắng đến mức gặp ai cũng muốn nói ra, sợ không lo tốt hôn sự cho nó, sợ rằng sau này không có mặt mũi nào gặp cha nó, haiz, không nói về nó nữa.”
Đang nói chuyện thì chị Lưu lại đến, chị ấy mang theo hộp cơm, vừa nhìn thấy hai người nói chuyện liền mỉm cười: “Cháu đang nghĩ dù cho Kỳ Thao có về kịp thì mọi người cũng không kịp ăn uống tử tế, đến đây, mau ăn đi thôi.”
“Thật sự vất vả cho hai người rồi.”
Dư Tương sờ bụng, cô thật sự đói lắm rồi, nhưng nghe đến cơm bệnh viện là cô đã không muốn nuốt.
“Đúng rồi, chị dâu, chị có gặp chồng em không?”
“Không gặp, lúc chị ra ngoài nhìn lên nhà em thì không thấy đèn sáng, hay là cậu ấy vẫn chưa về?”
Dư Tương nghĩ ngợi: “Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó.”
Nếu như Ninh Miễn vẫn chưa về nhà thì cô cũng không cần vội vàng báo cho anh biết, hơn nữa lầu trên lầu dưới đều biết chuyện gì đang xảy ra, cô bình tĩnh lại, uống một ngụm nước, ăn một miếng khoai lang đỏ.
Đợi đến tận gần mười giờ Kỳ Thao mới vội vội vàng vàng chạy đến với vẻ mặt đầy lo lắng, nhìn thấy Dư Tương đứng sau lưng chị Lưu thì trong mắt dấy lên sự kinh ngạc, bất giác nhìn đi nhìn lại những hai lần.
Dư Tương và chị Lưu đều thở phào nhẹ nhõm, chị Lưu cũng thật thà nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Kỳ Thao biết.
“Tiền thuốc men là do Dư Tương ứng ra trước, cậu trả lại tiền cho cô ấy là được rồi, cũng không còn sớm nữa, cậu chăm sóc mẹ sau đó tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
Lúc ấy chị Lưu còn đang trông nom mẹ Kỳ, Dư Tương chạy ngược chạy xuôi nộp tiền, tuy ít nhưng vẫn là do cô ứng ra.
Kỳ Thao vội vàng lấy tiền ra: “Bao nhiêu vậy?”
“Tổng cộng mười sáu đồng tám, tôi đã ứng trước mười đồng.”
Kỳ Thao đưa cho cô mười đồng, liên tục nói cảm ơn, lại chạm phải ánh mắt thản nhiên của Dư Tương cho nên bất giác dời mắt sang chỗ khác, vẻ mặt phức tạp.
Cũng may mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Dư Tương và chị Lưu cùng trở về, Kỳ Thao tiễn họ ra khỏi phòng bệnh, đợi bọn họ đi khuất mới quay đầu lại.
Nhưng trong đầu anh ta lại hiện lên cảnh tượng ở ngoài cổng bệnh viện, Ninh Miễn đang tìm kiếm khắp nơi, vẻ mặt lo lắng, hai người vô tình chạm mặt, nhưng bởi vì quan hệ bình thường cho nên cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
“Anh đây là… đang tìm người?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-409.html.]
Ninh Miễn gật đầu, cũng không nhiều lời mà đạp xe về một hướng khác.
Kỳ Thao siết chặt tay, quay người đi về phía phòng bệnh.
Dư Tương quay về lầu dưới đơn nguyên, ngửa đầu nhìn lên nhà mình nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một mảng đen thui.
Kỳ lạ…
DTV
Dư Tương lên lầu mở khóa ra, bật đèn lên xua đi bóng tối, trong nhà cũng rất im ắng, cô đóng cửa lại rồi thay giày, nằm trên sô pha một lát lại cảm thấy đói đụng, đứng dậy đi đến phòng bếp muốn rán mấy cái bánh màn thầu để ăn, kết quả lại nhìn thấy sườn dê để trong bồn nước.
Cô ngây ra một lát, chẳng lẽ Ninh Miễn đã về nhà rồi?
Không biết tại sao cô lại chẳng còn tâm trạng mà ăn cơm.
Cô gõ gõ mặt dây chuyền: “Trường Phong, Ninh Miễn đã về rồi sao?”
Thứ này không phải chó nhưng lại có cái mũi thính hơn cả chó, vô cùng quan tâm đến chủ nhân của nó.
Trường Phong: “Đã về rồi.”
Dư Tương: “…Ý tôi là anh ấy về lúc nào.”
Trường Phong: “Tôi không biết.”
“Vậy tôi còn cần cậu để làm gì.”
Cô đề cao tôi quá rồi.
Dư Tương nhìn quanh một lượt, bình tĩnh phân tích mọi thứ.
Ninh Miễn sẽ không chạy ra ngoài tìm cô chứ? Chắc là không đâu, có lẽ là có việc gì đó cần ra ngoài, nếu không anh ấy chắc chắc đã nấu cơm rồi, ít nhất là trước khi cô về thì anh ấy đã đi ra ngoài rồi.
Nhưng mà trong nhà cũng không để lại tờ giấy nào.
Dư Tương lại nổi hứng muốn ăn táo, nhưng vừa mới rửa xong đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Trường Phong trong mặt dây chuyền đã sớm khô héo cho nên cô mới yên tâm đi ra mở cửa.
Cửa bị cài then bên trong, Dư Tương vừa cắn táo vừa đi ra mở cửa, nước trên tay cũng chưa được lau khô.
“Là anh.”
Cô còn chưa kịp mở cửa thì một giọng nói trầm thấp đã truyền đến.