Đã đến giờ tan học.

Dư Tương thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị về nhà, nhân tiện ló đầu ra bên ngoài xem trời còn mưa hay không.

Đang vào cuối thu, ban ngày trời đổ mưa lớn khiến cho cả Yến Thành đều mang theo hơi lạnh, tiết học thể dục buổi chiều được đổi sang tiết tự học, Dư Tương cũng vừa khéo hoàn thành xong bài tập.

Đạp xe trong thời tiết như vậy cũng là một loại thử thách.

Trường Phong không ngừng tự biên tự diễn: “May mà có bùa thanh lương đúng không, trên đường đi học về cô sẽ chẳng cảm thấy lạnh tí nào đâu.”

Dư Tương nói cho có lệ: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cho Ninh Miễn một tá găng tay.”

Trường Phong kinh ngạc: “Tôi đâu có nói vậy.”

“Cậu chắc chắn bản thân không có ý này?”

Trường Phong: “Cũng có một chút.”

DTV

Như vậy không phải xong rồi sao, Dư Tương không muốn nghe Trường Phong nói nhảm nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm thôi, đồ ăn trưa ở trường học cô nuốt không nổi, ăn không được no, mặc dù trong túi còn có kẹo sữa, nhưng cô đã ăn quá nhiều kẹo sữa rồi, bây giờ thà chịu đói để chừa bụng về nhà gặm sườn dê còn hơn.

Tối qua Ninh Miễn đã nói là hôm nay có thể sẽ mua được sườn dê ngon, anh đã hứa rồi, buổi chiều sẽ mang về nhà hầm canh.

Từ phòng phòng đi ra đến bên ngoài khu dạy học, trên đường Dư Tương gặp được một vài bạn học, cô đều chào hỏi từng người một.

Trường Phong nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi nghe thấy sau lưng có bạn nói cô quá lạnh lùng, đối xử với bạn bè không nhiệt tình một chút nào.”

Dư Tương chẳng quan tâm: “Tôi mặc rất ấm, cứ để mặc bọn họ bàn tán đi.”

(*) Ấm là nhiệt, ý là chơi chữ trong nhiệt tình.

Trong lớp hầu hết là nam sinh, nữ sinh cũng chỉ có hai ba cặp, đi học đúng hạn chỉ có cô và hai bạn học khác ký túc, một bạn khác cũng đã kết hôn, mới về nhà nghỉ sinh cách đây không lâu, cô lại không tham gia các hoạt động của xã đoàn, bạn bè thân thiết chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu hết đều không câu nệ, quan trọng là thoải mái với nhau mà thôi, không có gánh nặng gì, cũng sẽ không quan tâm đến sự bàn tán của người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-406.html.]

Trường Phong than thở: “Tôi không thể hiểu được tính cách tùy tiện này của cô, cô muốn như thế nào thì thế đó đi.”

Tính cách như vậy, hình như có hơi quen thuộc.

Không đúng, chủ nhân nghiêm túc cẩn thận hơn so với cô ấy nhiều.

Đi đến bên ngoài khu dạy học, Dư Tương ngẩng đầu lên nhìn trời, đã tạnh mưa rồi, lúc cô đang lấy xe ở nhà xe thì đụng phải Lạc Hải Đường, cô ấy nhìn thấy Dư Tương thì tự nhiên nở nụ cười.

“Nôn nóng như vậy sao?”

Lạc Hải Đường ngượng ngùng nói: “Dư, anh trai cô đã đồng ý tới đón tôi rồi.”

Dư Tương không nhịn được cười: “Vậy cô mau đến đó đi.”

“Ừm.”

Cô ấy vội vàng rời đi.

Ngày cưới của Lạc Hải Đường và Dư Uy đã được ấn định, đợi đến mùa thu năm sau sẽ được tổ chức, lúc đó Lạc Hải Đường cũng đã là sinh viên năm ba, sẽ không phải để Dư Uy chờ quá lâu, người lớn trong nhà cũng không yên tâm để cho bọn họ tiếp tục duy trì trạng thái yêu đương như vậy, nhỡ đâu không cẩn thận mà lau s.ú.n.g cướp cò, ầm ĩ ra chuyện gì thì cả hai nhà đều không còn chút mặt mũi nào.

Còn nữa, sau khi Dư Lộ sảy thai thì vẫn luôn ngoan ngoãn ở lại Côn Xuyên, Lâm Bảo Chi sợ rằng hôn sự của Lạc Hải Đường và Dư Uy vì cô ấy mà lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên vẫn luôn muốn hôn sự tổ chức càng sớm càng tốt, đã bắt đầu chuẩn bị cho Dư Uy tham gia vào việc phân chia nhà ở đơn vị, đến lúc đó các nhà sẽ được tách nhau ra.

Dư Tương cũng đi rất nhanh, đi ra đến ngoài cổng trường thì vừa khéo nhìn thấy một cặp tình nhân ngọt ngào nắm tay nhau đi trên đường, Dư Uy cũng biết cô đi ở phía sau cho nên quay đầu lại nhìn, vẫy tay với cô.

Chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.

Trường Phong vẫn luôn nói chuyện từ nãy đến giờ không khỏi cảm thán: “Cũng không biết sau này Lạc Hải Đường có hối hận không nữa, tôi vẫn nhớ trước đây cô ấy ngây thơ như vậy mà lại có thể bất chấp tất cả đuổi theo anh ấy đến đây, chẳng hiểu trời xui đất khiến ra sao lại thích trúng anh trai cô, đợi vài chục năm nữa cũng không thể nói chắc được chuyện gì.”

Dư Tương nhíu mày hỏi: “Sao hôm nay cậu nói nhiều thế? Bỗng dưng được mở mang đầu óc về chuyện tình yêu?”

Trường Phong: “Không phải, tôi chỉ bày tỏ suy nghĩ của bản thân ra mà thôi, mà đúng rồi, Tương Tương, sao tôi vẫn luôn cảm giác như cậu không thích Lạc Hải Đường cho lắm nhỉ? Hai người trong tương lai sẽ là chị dâu em chồng, tại sao lại không thân thiết với nhau?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play