Ninh Miễn lại hiểu sai ý, nhíu mày dặn dò: "Em ăn từ từ thôi, trong nhà vẫn còn, có điều tối nay em được ăn thêm nhiều nhất là hai cái."

Để không bị tích quá nhiều thức ăn.

"Được thôi."

Hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng Dư Tương cũng không quan tâm nhiều, vừa vào cửa thì Quyển Quyển liền lao về phía cô, cô ôm chó con xoa xoa một lúc, bà cụ Ninh từ trong nhà đi ra nhìn cô, thấy hai người đang vui vẻ chơi với chó con, liền cười ra nếp nhăn.

"Khụ, khụ, khụ, hai ngày trước Tiểu Hạnh đã đưa Quyển Quyển đi dạo, nó không muốn chơi trong sân, cắn dây xích chó muốn đi ra ngoài, có thế nào cũng muốn ra khỏi sân nhà chúng ta, Tiểu Hạnh nói nhìn con đường đó có lẽ là muốn đến trường để tìm con đó."

Dư Tương nghe xong lại càng yêu Quyển Quyển, xoa xoa đầu nó, âm thầm quyết định lần sau đến đây nhất định phải mang thịt về cho nó ăn, đáng tiếc là ban ngày cả hai người họ đều không ở nhà, Ninh Miễn sợ Quyển Quyển ở nhà một mình quá buồn chán, cho nên trừ nghỉ đông nghỉ hè thì đều để nó ở nhà bà cụ, tốt xấu gì cũng có người chơi đùa với nó.

"Quyển Quyển, tao bấm tay tính toán, thì còn hơn trăm ngày nữa chúng ta mới có thể ở bên nhau mỗi ngày!"

"Gâu gâu!"

Ninh Miễn giật giật khóe miệng, dùng sức xoa đầu con chó, vẻ mặt khó coi, đợi Dư Tương đỡ bà cụ vào nhà, liền cúi người nhìn con chó, trầm giọng hỏi: "Tại sao mày còn được đối xử tốt hơn cả tao?"

Quan Tuyền ngây thơ nhìn anh, sau đó há to miệng: "Gâu!"

Được rồi.

So đo với con ch.ó làm cái gì, dù sao cũng đều là người một nhà.

Trong phòng khách, Dư Tương đang hỏi thăm sức khỏe của bà cụ Ninh, sau khi vào mùa thu, bà lại bị cảm, hơn nữa còn tái phát bệnh cũ, thỉnh thoảng phải uống thuốc.

DTV

"Bà nội, bình thường bà ăn nhiều canh xương hầm và trứng gà một chút, tăng sức đề kháng, như vậy sẽ không dễ bị bệnh."

Bà cụ Ninh rất hưởng thụ lời khuyên của cô, nhưng trong lòng không để ý lắm, cười nói: "Lớn tuổi thì sẽ như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ mất, các cháu không cần lo lắng."

"Bà nội!"

Dư Tương và Ninh Miễn đồng thanh nói, ông cụ Ninh lo lắng cho sức khỏe của vợ, không thích nghe nhất là lời này, dù ông không nói chuyện, nhưng cũng giống hai đứa nhỏ, vẻ mặt không vui.

Bà cụ Ninh vội vàng nói: "Ôi trời, bà đang sự thật, các cháu đừng căng thẳng như thế, được rồi, bà không nói nữa được chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-396.html.]

Ninh Miễn đứng dậy múc cho bà một bát canh, nghiêm nghị nói: "Bà nội, bà đừng nói mấy lời không hay, lúc nhỏ cháu sinh bệnh bà cũng không phải dạy cháu như vậy, nếu lúc đó cháu không nghe lời bà, thì có phải cũng không được như bây giờ rồi không?"

"Được được được, bà biết rồi, bà biết rồi."

Bà cụ không đành lòng chọc giận cháu trai yêu quý của mình, vì để mọi người vui vẻ, bà thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Dư Tương đứng ngoài quan sát tất cả những chuyện này, trong lòng không nhịn được thở dài, bà cụ bệnh đã lâu, dựa theo quỹ đạo của nguyên văn, thì nhiều nhất là đến năm sau...

Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với Trường Phong, Trường Phong đã nói, dược liệu trong không gian không thể cho người ngoài sử dụng, thậm chí còn cấm sử dụng cho người già để thay đổi quỹ đạo vận mệnh, Dư Tương không phải bác sĩ, cũng biết sức khỏe của bà cụ không được tốt, dùng quyền lực thế gian cũng không cách nào cứu được, hơn nữa, cô mơ hồ cảm nhận được, đây cũng là một phần tai họa của Ninh Miễn.

Trường Phong sẽ cố gắng hết sức để tránh những nhân tố ảnh hưởng đến quỹ đạo vận mệnh của Ninh Miễn, đợi đến thời điểm quan trọng, cậu ta nhất định sẽ ngăn cản biến số xuất hiện, tai họa ảnh hưởng đến thành công của Ninh Miễn.

Nhưng mà —

"Dư Tương?"

Ninh Miễn cắt ngang suy nghĩ của cô, để miếng xíu mại cuối cùng của tối nay vào bát cô, kỳ lạ hỏi: "Em nhìn cái gì vậy? Mau ăn cơm đi."

Tiện thể gắp thêm một cánh gà quay.

"Ồ."

Dư Tương cầm đũa lên, cắn một miếng xíu mại dưới ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thích thú của mọi người.

Hình như đang có gì đó không đúng, Ninh Miễn gắp đồ ăn đến cho cô, trước đây anh chưa từng làm… nhỉ?

Dì Hạnh thay mặt mọi người nói thẳng: "Tiểu Miễn biết chăm sóc người khác hơn trước đây rồi, còn gắp đồ ăn cho Tương Tương, vợ chồng trẻ tình cảm thật tốt."

Bà cụ Ninh vui vẻ mỉm cười, giống như nhìn thấy tay chân nhỏ bé của cháu chắt trái và cháu chắt gái của mình vậy!

Ngay cả ông cụ Ninh, người mà trên bàn ăn thường ít nói, cũng khen ngợi: "Không tệ, có phát triển."

Ninh Miễn kín đáo mỉm cười.

Dư Tương chỉ vùi đầu vào trong bát giả vờ thẹn thùng, không phải chứ, cho dù là ở nhà Ninh Miễn cũng rất ít khi gắp đồ ăn cho cô, ai cũng đã thành niên rồi còn không biết ăn cơm à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play