Trên người Ninh Miễn liền thừa nửa bên chăn, khi cô ngồi dậy nhìn qua, ý cười nơi đáy mắt có chút phai nhạt: "Không có vấn đề."

"... Vậy sau này anh sẽ mua cái mới chứ?"

Dư Tương suy nghĩ, qua một năm, quy trình sản xuất có lẽ sẽ tiến bộ hơn, có thể bảo vệ tốt hơn một chút?

Ninh Miễn hiểu sai ý, xoa xoa tóc của cô: "Được, buổi chiều anh sẽ đi xem thử."

Cơn buồn ngủ biến mất, cái bụng trống rỗng càng kêu lợi hại hơn, hai người rốt cuộc cũng định rời giường làm cơm trưa, uống nước là no đối với bọn họ là không tồn tại.

Sau bữa trưa, sắc trời dần tối, ngăn cản Dư Tương muốn bước chân ra ngoài, lại sắp sửa mưa.

Ninh Miễn lại cầm ô lên: "Anh sẽ về ngay."

"Anh đi đâu vậy?"

Ninh Miễn tỏ vẻ đương nhiên cười nói: "Mua nhu yếu phẩm."

"Hửm?"

Rất nhanh, Dư Tương liền hiểu, vẫy vẫy tay với anh lựa chọn nghe radio, thỉnh thoảng lại nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là vẻ âm u giống như sắp mưa, nhưng lại không hề có mưa rơi.

Nửa tiếng sau, Ninh Miễn trở về gõ cửa, trên người không ướt chút nào, ô lấy ra vẫn được cột nguyên dạng trở về.

Dư Tương mở cửa rồi ngồi trở lại trên sô pha, Ninh Miễn đưa tay huơ huơ ở trước mặt cô.

"Làm gì vậy?"

"Không có gì, muốn cho em nhìn."

Dư Tương rất muốn trừng mắt với anh, nhưng lại lựa chọn bình tĩnh làm thục nữ.

Ngay sau đó, Dư Tương nghe thấy dưới lầu có người kêu lên: "Mưa! Mau dắt xe đạp vào đi!"

Cô đi đến ra ngoài ban công nhìn thử, quả nhiên trời mưa rất lớn, không khỏi nhỏ giọng nói thầm: "Tích tụ lại lâu như vậy là để chờ Ninh Miễn trở về mới mưa à?"

Đãi ngộ của người con được trời chọn?

Ninh Miễn cũng chú ý tới, nghe thấy tiếng mưa rơi liền thản nhiên tự đắc nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, chờ đến khi anh mua đồ trở về mới mưa."

Anh ngồi gọt táo trên ghế sô pha, ngón tay thon dài cầm quả táo đỏ, d.a.o gọt hoa quả nằm gọn trong tay anh, vỏ táo được gọt dài xuống, vậy mà vẫn không bị đứt đoạn.

Cảnh đẹp ý vui.

"Ăn không?"

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-388.html.]

Quả táo mà buổi sáng Dư Tương chưa ăn xong kia đã bị ném, khi rời giường nhìn thử, đã sớm bị oxy hóa không ra hình dạng, bây giờ cái này hoàn toàn có thể xem như bồi thường, nên liền duỗi tay.

Ninh Miễn cầm quả táo cách cô không xa không gần: "Em lại đây lấy."

Dư Tương đến gần một chút, định lấy, kết quả trơ mắt nhìn anh thu tay lại, cắn răng rắc một miếng.

"..."

Ninh Miễn bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu đùa, xem cô sẽ có phản ứng gì, quả nhiên nhìn thấy cô hầm hừ trừng anh, khóe miệng đều là ý cười, vội nói: "Bên kia anh chưa có ăn, cắt cho em ăn có được không?"

Dư Tương không muốn trả lời anh, quay đầu nhìn qua bên kia.

Ninh Miễn lập tức vào phòng bếp, cắt quả táo thành từng miếng, cầm nĩa đút đến bên miệng cô: "Cho chút mặt mũi đi?"

"Hừ."

"Ăn đi, cái này đều là của em, tất cả đều sạch sẽ đó."

Dư Tương miễn cưỡng cầm nĩa: "Là do miệng em có hơi khô."

Ninh Miễn nhịn cười: "Đúng, cho nên phải ăn nhiều một chút để bổ sung nước."

Trong mắt anh đều là ý cười sủng nịch, Dư Tương nhìn mà sửng sốt, trầm mặc cắn miếng táo, bắt đầu rối rắm rốt cuộc phải nói như thế nào? Chỉ t.ì.n.h d.ụ.c không có tình yêu?

Dường như cảm nhận được cô sắp nói những gì anh không thích nghe, Ninh Miễn để đĩa trái cây lên trên bàn trà, đứng dậy đi ra ban công gom quần áo.

Bên ngoài mưa rất lớn, một cơn mưa thu một cơn lạnh, màn mưa xé trời rơi xuống bao vây hai người ở trong thế giới nhỏ bé này, sau khi bầu không khí kiều diễm tiêu tán, còn lại đều là trầm mặc cùng với yên lặng.

Ninh Miễn gom quần áo vào rồi treo lên tủ quần áo, sau đó đi vào phòng sách.

Dư Tương cũng không ăn không ngồi rồi, chơi một lúc cũng vào phòng sách đọc thêm sách và làm bài tập.

Giống như không có chuyện gì xảy ra.

Ninh Miễn liếc mắt nhìn cô một cái, thầm lên án: Hồ ly nhỏ gian xảo.

Mưa đêm thu se lạnh, bước vào tháng mười, trời tối rất sớm, công thêm tiếng mưa rơi tí tách tí tách thật sự thích hợp để ngủ, sau bữa chiều, hai người chuẩn bị đi ngủ sớm.

Trước khi ngủ hai người đều có thói quen chuẩn bị tốt quần áo buổi sáng ngày mai phải mặc, ngày mai là thứ hai, Ninh Miễn phải đi mở họp, phải ăn mặc chỉnh tề hơn một chút, sau khi mở xem tủ quần áo, anh lấy ra một chiếc áo lót và áo sơ mi, vừa vặn thích hợp với áo khoác.

Nhưng mà…

"Dư Tương, em biết áo len năm ngoái của anh để ở chỗ nào không?"

Dư Tương biết quần áo của mình ở đâu, đổi thành Ninh Miễn, cô liền không nhớ rõ ràng, dù sao cũng có ý thức mình không phải là một người vợ đủ tư cách, cho nên rất tự nhiên lắc đầu: "Không biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play