Xe lửa dừng bên sân ga, mọi người đã chờ đợi từ lâu liền như ong vỡ tổ mà chen lên, nếu như chậm trễ rất có thể sẽ không tìm được ghế trống, Hứa Chấn Uyên một tay ôm lấy Hứa Trân Trân một tay xách hành lý, Dư Lộ xách theo túi xách gian nan đi theo phía sau bọn họ, nhìn Hứa Trân Trân được anh bảo vệ trong ngực, trong mắt hiện lên một chút ghen tị.

"Ui da, đừng chen nữa!"

"Này! Giày của tôi rớt rồi!"

"Túi của tôi!"

Xung quanh đều là những âm thanh giống như vậy, những người lên tàu, đều đang liều mạng chen chúc lên trên, mặc kệ nhân viên soát vé của tàu ở bên cạnh hô to: "Thời gian xe của chúng ra dừng ở Yến Thành rất lâu, mọi người đừng gấp gáp, đừng gấp gáp!"

Bọn họ đi ở phía trước là do bị người ở phía sau chen chúc đẩy lên, Dư Lộ theo bản năng quay đầu lại nhìn, từ khi sinh ra cô ta đã sinh sống ở Yến Thành, bây giờ bị bắt phải rời đi, đáy lòng cô ta tràn đầy hận ý.

Tiết trời sau thu cũng khiến cơ thể bài trừ mồ hôi, lòng bàn tay của Dư Lộ ẩm ướt, ngay lúc túi xách bị trơn tuột xuống, cô ta liền thấp giọng la lên, vươn tay muốn nắm lấy, nhưng người bên cạnh lại chen qua, cô ta thậm chí còn không có không gian để cúi đầu nhặt túi xách, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà mò, cũng có người bị rớt túi xách, sôi nổi đi nhặt lên.

Dư Lộ chạm phải bàn tay của người khác, ngửi thấy một mùi mồ hôi, cô ta nhắm mắt lại nín thở, rốt cuộc cũng cầm được túi xách.

"Chấn Uyên —"

DTV

Lúc này Hứa Chấn Uyên mới nhận ra tình cảnh khó khăn của cô ta, quay đầu lại đưa tay nắm lấy cô ta, kéo cô ta ra khỏi đám đông.

Trong lòng Dư Lộ thả lỏng, đi theo anh về phía trước.

Trong toa xe đều là người, khi bọn họ tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống thì đã gần hết thời gian dừng tàu, có vài người đi lên theo để tiễn người lại chen chúc nhau đi ra ngoài, có một người đàn ông gầy gò vịn cửa sổ trực tiếp nhảy xuống, khiến cho mọi người xung kinh ngạc hét lên.

Nhân viên soát vé tàu còn đang hét to: "Mọi người thu dọn hành lý đi, tìm được chỗ ngồi của mình thì ngồi xuống, đoàn tàu sẽ lập tức rời sân ga!"

Dư Lộ ngồi cùng một hàng ghế với Hứa Chấn Uyên và Hứa Trân Trân, bọn họ không mua được vé giường nằm, bởi vì Dư Lộ đang mang thai, bọn họ nghe thấy xuống trạm tiếp theo có ghế giường nằm, đến lúc đó có thể dùng thư giới thiệu mua bổ sung vé giường nằm.

Hứa Chấn Uyên yên lặng thu dọn lại hành lý, Hứa Trân Trân im lặng ngồi bên cạnh không hé răng, Dư Lộ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, che mũi hít thở không khí mát mẻ bên ngoài cửa sổ.

Cửa xe đã đóng, còi tàu vang lên, đoàn tàu chậm rãi khởi động, bên trong xe có rất nhiều người lần đầu tiên đi xa nhà đang sôi nổi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẫy tay với người thân đang đưa tiễn, có người còn khóc lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-384.html.]

Dư Lộ lại theo bản năng nhìn về vị trí vừa rồi Dư Tương đứng, cô đã không còn đứng ở đó nữa, đáng giận mà!

Mấy ngày này cô ta mệt mỏi đối phó với những vụ thẩm vấn kia, còn đau đầu vì chuyện của Côn Xuyên, vẫn luôn không rảnh suy nghĩ đến thủ đoạn của Dư Tương, thật sự hẳn là nên sớm khiến người này c.h.ế.t đi, đáng tiếc, lúc ấy sợ hãi vận mệnh Thiên Đạo, không dám tùy ý thay đổi, nếu không thì sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy.

Dư Lộ lại nhìn Hứa Chấn Uyên, anh vẫn trầm mặc ít nói như cũ, không thể nhìn ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, cô ta đưa tay sờ soạng cái bụng nhỏ, cắn chặt cánh môi.

Đoàn tàu chậm rãi khởi động, Hứa Chấn Uyên ngồi xuống, tướng quân đặt ấm nước lên bàn nhỏ, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, quanh thân là khí thế hút người.

"Chấn Uyên, em…"

Hứa Chấn Uyên nghiêng đầu nhìn qua, Dư Lộ bất an muốn nắm lấy chút gì đó, theo thói quen duỗi vươn đến cổ tay trái, lại chỉ chạm vào cổ tay trống rỗng.

Dư Lộ đột nhiên nâng tay trái lên, chỉ nhìn thấy cái vòng tay màu bạc vẫn luôn đeo trên cổ tay trái đã biến mất.

"Vòng tay của em! Vòng tay của em đâu? Tại sao lại mất rồi?"

Lần đầu tiên cô ta lộ ra vẻ mặt hoảng loạn tột độ.

Đáy mắt của Hứa Chấn Uyên hiện lên một chút vẻ chua xót, có lẽ là do từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy phản ứng chân thật của Dư Lộ?

"Vòng tay gì?"

Dư Lộ nâng cổ tay lên: "Chính là cái vòng bạc mà em vẫn luôn đeo trên cổ tay! Từ nhỏ em đã đeo rồi!"

"Vừa nãy có còn không?"

"Vừa nãy vẫn còn, khi lên xe cũng vẫn còn, có phải vừa nãy có người trộm đi rồi không, Chấn Uyên, anh mau giúp em tìm vòng tay của em đi, em không thể mất nó!"

Vòng bạc là nhẫn không gian của Dư Lộ, khi mười hai tuổi đã xuất hiện ở bên người cô ta, sau khi nhận chủ cô ta vẫn luôn không rời tay, bởi vì vòng tay cũ và không dễ thấy, nên chưa từng có người chú ý tới, hơn nữa cô ta và vòng tay có liên hệ, nếu bị người lấy đi thì cô ta nhất định sẽ có cảm giác, nhưng vậy mà cô ta lại không biết vòng tay biến mất từ khi nào!

Hứa Chấn Uyên giúp cô ta tìm ở xung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy vòng bạc, nhíu mày nói: "Không đáng giá lắm, mất thì thôi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play