Hai điều này chắc chắn là đang nói Dư Tương. Trước kia cô bày kế cho Lâm Táp tức giận với mình, sau đó dùng việc này để lấy cớ bỏ nhà ra đi rồi chạy tới quầy len sợi của cửa hàng Bách Hóa. Sau đó vẫn là Ninh Miễn tìm được cô.
"Ặc, là tên kỵ sĩ kia của Dư Lộ đây mà."
Hai người này lại cấu kết với nhau rồi à?
Nhưng mà sau khi Dư Tương bỏ nhà ra đi, Ninh Miễn đã tránh xa Lâm Táp rồi, không còn qua lại nhiều với Lâm Táp nữa. Lúc bọn họ kết hôn cũng không nhìn thấy Lâm Táp, còn tưởng rằng người này đã rời khỏi vòng xã giao của bọn họ rồi chứ. Bây giờ dưới tình huống Dư Tương đã gả cho Ninh Miễn mà Lâm Táp vẫn còn muốn mạo hiểm cho đến người nhà họ Ninh để vô duyên vô cớ tìm hai tên côn đồ tới dạy dỗ cô ư?
Nếu không chạy vội tới để chắn d.a.o cho Dư Lộ thì phải xin lỗi tinh thần theo đuổi tình yêu của Lâm Táp rồi.
Vẻ mặt Ninh Miễn càng lạnh lùng hơn: "Nghe nói gần đây nhà họ Lâm đang có ý định rời khỏi Yến Thành. Anh ta sẽ không nghĩ làm ra chuyện như vậy rồi tùy tiện tìm một góc rúc vào là xong đấy chứ?"
Còn muốn đè chuyện này xuống ư? Thủ đoạn vụng về như vậy chắc là nghĩ ra trong lúc hoảng loạn chứ gì?
"Đồng chí cảnh sát, phiền mọi người tiếp tục thẩm vấn. Tôi muốn biết phía sau hai tên này còn đồng lõa nữa hay không."
Tất nhiên chú cảnh sát già hiểu được lời này có ý gì, bèn gật đầu nói được
Yến Thành rắc rối khó gỡ, dù là mấy nhà có chút quyền lực trong tay thì khi lỡ chọc phải người không nên chọc cũng phải im miệng tự nhận là xui xẻo thôi.
Xử lý xong việc này, Dư Tương chính thức báo án, nói có người chuốc thuốc hãm hại. Bên pháp y cũng đã đem chứng cứ đi kiểm tra đo lường rồi. Một chứng cứ khác thì được Ninh Miễn ủy thác cho người đưa đến phòng thí nghiệm xét nghiệm. Buổi sáng anh chào hỏi người ở tiệm cơm Quốc Doanh, cơm thừa canh cặn đã bị đổ vào thùng rác hết nên khó mà kiểm tra được, nhưng những lon đồ uống chất chồng ở khu phế liệu thì vẫn được giữ gìn tốt, chẳng qua cần phải kiểm tra một số lượng lợn bình thủy tinh vứt đi xem bình nào có dính thuốc thôi.
Dư Tương nhấn nhấn chỗ giữa hai lông mày rồi thấp giọng tố cáo: "Biết vậy tối hôm qua em hẳn là nên gọi điện thoại tiếp."
Đàn ông khiến người ta u mê!
Bởi vì không khí rất tốt lành nên cô quên mất những chuyện không nên quên nhất.
Ninh Miễn ho nhẹ một tiếng: "Tạm thời đừng lo lắng."
Bọn họ vẫn có thể tiếp tục với những người tối hôm qua vừa ăn cơm cùng nhau. Nhưng lúc điện thoại cho Lâu Quân thì, cô ấy thản nhiên nói: "Không có gì khác biệt cả, em bị tiêu chảy à?"
"Không phải."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-371.html.]
Tình dục là chủ đề riêng tư, cho dù có chuyện gì thì Lâu Quân và chồng cũng đều có thể giải quyết một cách danh chính ngôn thuận.
Lâu Quân không để ý lắm nên không nghe ra Dư Tương đang muốn nói lại thôi. Cô ấy vội vàng tiếp tục: "Tối hôm qua sau khi chị trở về, con chị đã lên cơn sốt, giày vò đến hơn nửa đêm. Bây giờ nó còn đang làm ầm lên kia kìa. Hôm nào khác chúng ta lại nói chuyện nhé?"
DTV
"Được, chị Quân có việc cứ làm đi ạ."
Nghe sao cũng không như một lời nói dối.
Dư Tương cảm thấy khả năng Dư Lộ bắt tay với người nào đó là rất nhỏ. Ngay từ đầu cô ta sẽ cẩn thận bày kế, làm mờ đi dấu vết tồn tại của bản thân, sẽ không tùy tiện bắt tay với bất kỳ người nào.
Cô lại gọi điện thoại cho Chu Tư Vi, cô ấy cũng nói không có gì khác thường: "Ngày hôm qua vừa về nhà chị đã ngủ luôn. Em ăn nhiều đau bụng hả?"
Dư Tương nhíu mày. Nếu nói như vậy thì người khác không hề có chuyện gì mà mỗi mình cô xuất hiện bệnh trạng ư? Mà vật duy nhất có thể làm bằng chứng chính là thứ mà cô đã nhét vào miệng Dư Lộ á?
"Cho nên báo án thì có ích lợi gì?"
Cũng không hề tạo thành tổn thương nhất định nào với cô...
Chẳng lẽ đúng như Trường Phong nói, là do cô quá nhạy cảm ư?
Dư Tương hơi buồn bực.
Ninh Miễn nhìn ra cô đang nghĩ gì nên kéo bàn tay cô rồi thấp giọng an ủi: "Chúng ta cứ tìm chứng cứ trước đã. Sau đó còn có thể hỏi Dư Lộ. Cũng không phải là không có chứng cứ gì mà. Tối hôm qua là vì anh đấy."
Anh không muốn vì chút thuốc đó mà Dư Tương ghét bỏ phản ứng của bản thân mình Thật ra thì cho dù cô có tạm thời kháng cự, anh cũng sẽ dụ dỗ cô tiến thêm một bước.
"Chúng ta đã cưới nhau rồi, đây là chuyện bình thường. Khụ, nếu em thờ ơ với anh thì chẳng phải cả đời này anh cũng sẽ không thể đuổi kịp em sao?"
Cuối cùng thì tâm trạng của Dư Tương cũng tươi tỉnh hơn một chút. Cô khịt khịt mũi rồi nói bằng chất giọng ồm ồm: "Em chỉ cảm thấy Dư Lộ khiến người khác thật ghê tởm."
Ninh Miễn cũng đồng ý: "Đúng thế thật."
Cứ như con chuột dưới cống ngầm ấy, luôn chỉ biết bày ra mấy thủ đoạn đáng khinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT