“Có chuyện gì vậy?”
Hai người thở hổn hển, gương mặt Dư Tương đỏ bừng lên, trên trán còn thấm mồ hôi, so với cô thì Kỳ Thao vẫn tốt hơn một chút, đứng ở bên cạnh Dư Tương để bảo vệ theo bản năng.
Dư Lộ dừng xe đạp, lặng lẽ quan sát hai người rồi mới ngập ngừng nói: “Chị, rất xin lỗi, vừa rồi Hứa Trân Trân lấy đồng hồ của chị mà quên trả lại. Lúc tụi em đi trên đường nói không biết mấy giờ rồi, nó cầm đồng hồ cho em xem, em mới biết đây là đồng hồ của chị. Không biết đứa nhỏ này học cái thói xấu này ở đâu, lại thích lấy đồ của người ta…”
“Chị, chị có giận không?”
Hứa Trân Trân ngồi co ro ở ghế sau xe đạp, không dám ngẩng đầu nhìn lên, hai tay khẩy tới khẩy lui, có thể mơ hồ nhìn thấy cô bé đang cắn môi không dám lên tiếng.
Dư Lộ nói tiếp: “Em biết cái đồng hồ này là quà của mẹ chồng chị, chắc là quý lắm? Chị cầm lấy đi, chuyện vừa rồi là thế nào vậy?”
Dư Tương ghé tai nghe được có tiếng đánh nhau và tiếng xin tha ở cách đó không xa, cô nhìn chằm chằm Dư Lộ đang diễn kịch, không nói tiếng nào mà chỉ nhận lấy đồng hồ rồi cất vào túi áo.
“Không sao, sao cô biết chúng tôi đi đường này?”
Dư Lộ thở phào nhẹ nhõm, thành thật nói: “Em không biết, em nhớ chỗ này gần nhà chị, nghĩ nếu không đuổi kịp chị thì đến nhà để trả, lỡ như chị tìm không thấy đồng hồ thì sốt ruột lắm.”
Cô ta thu hết biểu cảm của Kỳ Thao vào trong mắt, vẻ mặt rất quỷ quyệt.
“Ừ.”
Dư Tương lại nhíu mày, trong lòng như có lửa đốt, ẩn ẩn có chút quyến rũ mê người.
“Cô đừng trách đứa nhỏ…”
Còn chưa dứt lời, phía sau bọn họ truyền tới giọng nói vừa mừng vừa sợ: “Dư Tương à?”
Là giọng nói của Ninh Miễn.
Kỳ Thao lập tức cảnh giác hơn, nhận ra nãy giờ mình vẫn luôn nhìn chằm chằm Dư Tương mà không kiêng nể gì.
Ninh Miễn đi hai ba bước đã tới trước mặt Dư Tương, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, nghĩ mà thấy sợ: “Hai tên côn đồ vừa rồi có đi ngang qua đây không? Em có sao không?”
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, nhìn gương mặt quan tâm của anh, lắc đầu nói: “Em không sao.”
Dư Lộ bất giác nhíu mày, sao Ninh Miễn lại xuất hiện vào lúc này chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-364.html.]
“Đã bắt được người rồi, lát nữa chúng ta đưa bọn họ tới Cục Công an đi.”
Ninh Miễn an ủi, thấy Dư Tương không sợ hãi chút nào, vẫn theo bản năng nắm lấy tay cô.
Dư Tương nhẹ nhàng né tránh bàn tay anh, dường như không quen với việc được anh nắm tay, bàn tay Ninh Miễn khựng lại giữa chừng rồi từ từ rút về.
Kỳ Thao nhìn thoáng qua sự giằng co giữa hai người họ, bàn chân đang định lùi về sau vẫn đứng im tại chỗ, đáy lòng chợt thấy có chút chờ mong, quả nhiên giữa hai người họ không có tình cảm.
Ở bên kia, Dư Lộ nghe thấy Ninh Miễn nói vậy thì vô thức cắn môi, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận. Dư Tương vẫn luôn quan sát cô ta nãy giờ, đương nhiên là không bỏ qua sự thay đổi nào trên gương mặt của cô ta.
Dư Tương cười cười tiến lên trước một bước: “Đúng rồi, may là vừa rồi có anh Kỳ Thao, còn có Dư Lộ tới trả đồng hồ cho em nên mới doạ được hai người kia. Lộ Lộ, tôi cảm thấy mình nên cảm ơn cô, đây là quà đáp lễ…”
Cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Dư Lộ, một tay bóp cằm cô ta, nhét đồ vật trong tay vào miệng Dư Lộ, sau đó ép cô ta khép miệng lại.
“A…”
Dư Lộ suýt nữa thì bị sặc, đồ vật bị nhét vào miệng nhanh chóng tan ra, hai người đàn ông và Hứa Trân Trân đều ngạc nhiên nhìn về phía hai chị em.
“Này…”
Dư Lộ giữ trong miệng không dám nhổ ra ngoài, giả vờ yếu ớt hỏi: “Chị, chị cho em ăn gì vậy?”
Ngay sau đó, cô ta nếm được vị ngọt của sữa, còn là vị ngọt không giống bình thường, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác không hay.
Dư Tương gật đầu khen ngợi: “Cô đoán không sai, đây là kẹo sữa mà Hứa Trân Trân cho tôi, nhưng tôi không muốn ăn…”
“Oẹ…”
Dư Lộ vội vàng nhổ kẹo sữa ra, viên kẹo rơi xuống đất dính đầy bụi cát. Cô ta còn định nôn ra thêm nhưng Dư Tương đã tiến lên dùng khăn tay bịt miệng cô ta lại, còn nâng cằm cô ta lên, một tay còn lại giữ tay phải của Dư Lộ ở sau lưng, tư thế này làm Dư Lộ không thể phản kháng được.
“Chỉ cho cô ăn một viên kẹo sữa thôi mà, sao lại phản ứng mạnh như vậy? Tôi cảm thấy nên để cô nuốt xuống thì hơn, có đồ tốt thì phải chia sẻ cho nhau chứ, có đúng không?”
Dư Lộ bị khống chế, vô thức nuốt nước miếng, cố gắng nhìn Ninh Miễn kêu cứu.
“Anh rể, anh rể cứu em với, em không biết tại sao chị của em lại đối xử với em như vậy nữa. Chắc chắn là sợ em nói với anh là chị ta và Kỳ Thao rất thân thiết, anh rể…”
DTV
Dư Tương hừ một tiếng, buông tay đẩy Dư Lộ ra.