Dư Tương ngồi xếp bằng trên ghế ăn, dựa vào ánh mắt mà cự tuyệt Ninh Miễn lại sáp qua đây, may mà Ninh Miễn biết chừng mực, không có ép cô quá đáng.
“Tối nay ăn gì? Anh đi mua rau.”
“Em muốn ăn tôm hùm lớn.”
Dư Tương cố ý muốn làm khó anh.
Ninh Miễn suy nghĩ:“Anh hình như thấy qua tôm hùm đất, đợi chút coi coi có thể mua một ít quay lại không.”
Anh nghe thấy trong mơ cô vẫn đang lẩm nhẩm về tôm hùm đất, sớm đã liên hệ mấy người bạn câu thích bắt cá giúp bắt về một ít.
“Thật không?”
“Tất nhiên.”
Ninh Miễn bỏ dưa hấu xuống rồi lau tay, gọi điện thoại cho họ, sau khi liên lạc vài câu, cho Dư Tương một ánh mắt khẳng định, Dư Tương vui vẻ hú lên một tiếng, không còn tính toán chuyện hồi nãy nữa.
Cô cũng biết, ôn nhu hương trước mặt này đúng thật là rất lợi hại.
“Khi nào mới được ăn vậy?”
“Đợi chút nữa anh đi lấy, cơm chiều sẽ ăn, em thấy sao?”
“Được!”
Dư Tương cân nhắc một chút về vị của tôm hùm đất, phát hiện không nỡ bỏ vị nào, liền định nhanh chóng ăn cho xong dưa hấu để đến phòng bếp lột tỏi, chuẩn bị trước gia vị, để ăn được nhiều xíu.
Đang buồn chán thì có người đến gõ cửa, Dư Tương xỏ chân vào dép lê đi ra mở cửa, dù sao Ninh Miễn đang ở nhà, cô cũng không hỏi người ngoài cửa là ai, trực tiếp mở cửa.
Là chị dâu phía đối diện.
“Sáng nay chị nghe thấy âm thanh bên nhà bọn em nên muốn thử coi hai em có nhà không, ở nhà làm gì vậy? Không thấy em thường hay ra ngoài.”
Dư Tương cười cười: “Mùa hè em sợ nóng nên không thích ra ngoài, chị dâu có việc chi không?”
Chị dâu đối diện mở miệng đáp: “Cũng không có gì, chỉ là nhà chị muốn qua hỏi thử, người yêu em trước đây đến nhà trưởng khoa Kỳ tiền phúng điếu đi bao nhiêu, các em có đi không?
“Tiền phúng điếu?”
“Đúng vậy.”
Dư Tương vẫn chưa hiểu tiền phúng điếu gì cơ?”
Chẳng lẽ Kì Thao thật sự tìm được một cô gái để kết hôn rồi?
Chị dâu đối diện mở to mắt: “Hai em hôm qua không ra khỏi nhà à? Chuyện này đã được chuyền đi rồi, trưởng khoa Kỳ mắc bệnh ung thư dạ dày, cũng chính là cha của Kỳ Thao sáng sớm hôm qua vừa mất rồi, bây giờ nhà anh ấy đang chuẩn bị chuyện tang ma đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-344.html.]
“Hả? Hôm qua em không chú ý…”
Hôm qua bọn họ hình như cũng không có ra ngoài, Dư Tương nhớ rằng Ninh Miễn có đi ra ngoài một chuyến, cô lập tức quay đầu nhìn về phía Ninh Miễn.
Ninh Miễn dường như vừa mới nhớ nha: “Hôm qua có nghe người khác nói rồi, còn tưởng không phải là thật, Kỳ Thao cũng không đến báo tin, hay là chúng ta đợi trước? Nói gì thì đều là đồng nghiệp, chúng ta thương lượng đi tiền phúng điếu giống nhau đi?
Dư Tương cũng phản ứng lại, nói với chị dâu ở đối diện: “Chị dâu, bọn em cũng không hiểu về mấy cái này, nghe chị hết đi, chị đi bao nhiêu bọn em cũng đi bao nhiêu.”
Chị dâu ở đối diện nghĩ cũng phải: “Vậy được, trên lầu vẫn còn hai hộ nữa, đến lúc đó thì chúng ta đều đi giống nhau.”
Vốn dĩ cô muốn ra hiệu đồng ý, Ninh Miễn tuy là trẻ tuổi, nhưng người trẻ tương lai hứa hẹn, cồng của cô còn đang làm việc dưới tay người ta, ngày sau có thêm miếng quan hệ cũng không tồi.
Dư Tương lại cùng chị dâu đối diện hàn huyên vài câu rồi ai về nhà nấy, sau còn nhỏ giọng nói rằng: “Sao lại nhanh thế nhờ.”
Từ lúc phát bệnh đến lúc mất cũng chỉ cách nhau một tháng.
Ninh Miễn cụp mắt, cười nói giỡn hớt hồi nãy đã không còn, anh lại giương mắt lên nhìn Dư Tương đang trầm ngâm, hắng giọng nói: “ Khi nãy anh nói nhầm rồi, em và Kỳ Thao cũng tính là quen biết, cả hai chúng ta đều quen biết với người ta, có phải là nên đi nhiều tiền phúng điếu hơn chút không?”
“Có được không?’
Dư Tương đúng là không có kinh nghiệm tham gia tang lễ một mình: “Không ấy thì mình gọi điện hỏi mẹ hoặc bà nội đi?”
Ninh Miễn ừ một tiếng: “Đều được, em… có muốn gọi điện hỏi thăm một chút không?”
Dư Tương không hiểu tại sao: “Hỏi gì? Người ta còn chưa bắt đầu làm đám ma, bây giờ hỏi có phải có chút xát muối lên vết thương không?”
Cô hoàn toàn là đang đau đầu với chuyện tình người qua lại.
Ninh Miễn đột nhiên phấn khởi, vì sự hẹp hòi khi nãy của bản thân, quay đầu nhìn lại thậm chí còn có chút hèn hạ, anh sờ mũi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cái này cuối cùng vẫn là chuyện nhà người ta.
DTV
Trước giờ cơm tối, Ninh Miễn từ tay người bạn câu đã liên hệ từ trước cầm về 2 ký rưỡi tôm hùm đất, sự âm u của Dư Tương bị quét sạch không còn gì. Hai người bắt đầu bận bịu xử lý tôm hùm đất.
“Rốt cuộc là em muốn ăn như thế nào? Sốt tỏi được không?”
Ninh Miễn do dự hỏi: “Có thật là ngon không đó?”
“Ngon mà, em lừa anh làm gì?”
“Được rồi.”
Ninh Miễn cam tâm tình nguyện bị cô mặc kệ rồi, hai người xử lý sạch sẽ tôm hùm đất, khi chuẩn bị nấu thì lại có người đến gõ cửa, anh đi mở cửa, đứng ngoài cửa vậy mà lại là Kỳ Thao với đôi mắt sưng đỏ.
“Kỳ Thao”
“Anh… anh là đến để chào hỏi em, ba của anh mất rồi, hy vọng đến lúc đó em có thời gian tham gia tang lễ, tiễn ông ấy một đoạn.”
Anh ta đến trước cửa nhà họ Ninh đứng một lúc, nghe thấy tiếng cười nói bên trong, nụ cười càng thêm chua xót.