Ninh Miễn nhìn Dư Tương, khóe môi không nhịn được mà nhướng lên.
Dư Tương làm sao có thể không hiểu tư tâm anh cho được, đảo mắt một cái rồi nói: “Không chỉ có mình em có kinh nghiệm, anh cũng rất có kinh nghiệm có được không?”
Anh thừa nhận cũng rất thoải mái: “Ồ, đúng là như vậy.”
Nhưng vì anh thừa nhận quá thoải mái, Dư Tương liền trả đũa ngay lập tức: “Chủ yếu là anh, lúc đầu em chỉ đề nghị kết hôn giả để anh khỏi bị trưởng bối thúc giục, anh vậy mà lại đồng ý rồi, có thể thấy trong lòng anh sớm đã có suy nghĩ này, vô trách nhiệm y chang vậy.
Ninh Miễn ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy đó, thế nên bây giờ anh vô cùng thành khẩn yêu cầu tổ chức cho anh một cơ hội để gánh trách nhiệm, năn nỉ luôn á.
Dư Tương:“...”
Xém chút là lỡ miệng nói được rồi.
Ninh Miễn vẫn cười như cũ, chỉ là trong ánh mắt có chút rầu rĩ: “Dư Tương, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
Dư Tương nắm lấy chăn trải giường, muốn kéo lên để đi ngủ, kết quả lại bị anh nắm lấy tay. Anh dựa qua, đôi tay rắn chắc như thạch cao cũng từ từ chung vui mà ấn vai của cô xuống.
Sau khi yên lặng 1 phút.
“Anh có phải chắc chắn là em sẽ không đẩy cánh tay này của anh ra?”
Ninh Miễn trong lòng thở dài, do dự một chút rồi bỏ tay ra: “Anh không phải là muốn ép buộc em, anh chỉ muốn hỏi em rằng… trong kế hoạch tương lai của em… có sự tồn tại của anh không?”
Bọn họ đã kết hôn rồi, dù cho ban đầu không có tình cảm, nhưng trong quá trình chung sống cũng không có chỗ nào không hợp nhau, Ninh Miễn muốn theo đuổi cô, chỉ có sợ cô không đồng ý, anh không có cái cơ hội này, càng không xác định được, Dư Tương có phải là giống như lúc mới làm quen vậy, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, sau này đủ lông đủ cánh thì sẽ ngay lập tức rời xa anh không?
Nếu không, cô không cần không chịu đưa cho anh một cơ hội để theo đuổi.
Không cho anh hy vọng, cũng coi là một phần ấm áp đi?
Ninh Miễn cụp mắt xuống, nhìn vào đôi tay đang nắm vào nhau, cô không giằng ra khỏi tay anh, nhưng cũng không nắm chặt lấy anh.
Dáng vẻ của Dư Tương hiểu rõ những tâm tư chưa trọn trong lời nói của anh, bọn họ đều không phải là người dễ kích động, nhưng việc anh đem sự việc suy nghĩ đến mức thấu đáo như vậy thì vẫn vượt qua dự liệu của cô.
“Ninh Miễn, anh thích gì ở em?”
Ninh Miễn trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này:“Lúc đó anh cũng đã từng suy nghĩ qua, thật ra bản thân anh cũng không thể nói rõ, chính là giống như hồi đó anh suy nghĩ tại sao biết rõ em không phải thật sự muốn hôn anh nhưng anh vẫn muốn kéo lấy tay, cùng em kết hôn vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-341.html.]
DTV
Dư Tương giật mình, nhớ đến tối hôm đó, anh trầm lặng và kiên định một cách kỳ lạ, lúc đó cô đã bị lộ tẩy rồi?
“... là vì quen với thời gian kết hôn dài như vậy sao?”
“Không phải.”
Dư Tương nghiêng đầu: “ Vậy thì là vì phát hiện ra em không thích anh nên muốn làm cho em thích anh, sau đó thì trong lòng được cân bằng rồi?”
Ninh Miễn hừ nhẹ, vậy mà lại giơ tay lên bóp mặt cô: “Không cần phải thử chọc tức anh, anh sẽ không vì vấn đề này mà cãi nhau với em đâu, thích là thật, có thể nguyên do là em đó.”
Không phải là bạn cùng phòng. không phải là tạm bợ, đơn thuần là vì thích, thích ngắm nhìn cô, muốn cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
Dư Tương nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt, giống như đồng quê ấm áp tràn đầy quyến rũ, câu dẫn cô lọt vào đó vậy, có thể sự kiên trì của cô có chút yếu đuối vô nghĩa, nhưng, cô không muốn bỏ cuộc, thế giới này tràn đầy sự không chắc chắn, cô không muốn lộ ra sự yếu đuối để rồi mất đi tất cả chip cá cược.
“Tôi…”
Ninh Miễn đột nhiên sáp lại hôn lên môi cô: “Thôi nào, đừng chau mày nữa.”
Chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh là được,
Làn môi mát mẻ dán vào nhau chỉ trong một khắc
Rất nhanh, Ninh Miễn quay về vị trí cũ, không dám nhìn vào mắt cô: “Ngủ đi.”
Dư Tương ngơ ngác mất một lúc, nghe thấy tiếng cười nhẹ lúc anh nằm xuống, không hài lòng mà đẩy anh một cái: “Nè, anh đừng có tùy tiện giở trò lưu manh có được không?”
“Không được, giờ em đang là vợ của anh.”
Anh có thể đợi, đợi đến khi cô cam tâm tình nguyện, chỉ là trước khi đến được chuyện này, anh có thể tự giành cho bản thân mình cơ hội.
Dư Tương giơ tay lên muốn đánh người, Ninh Miễn lại nắm lấy tay cô để lên người của bản thân: “Hiện tại em có thể ôm anh lúc nào cũng được, muốn làm gì cũng được.”
“Em không thèm ôm anh đâu.”
“Mấy lời này đợi đến sáng mai hẵng nói.”
Dư Tương tức giận thu tay về, kháng nghị nói: “Em cảm thấy chúng ta phải quay về nhà mới để ở rồi, lúc nào cũng ở chỗ bà ngoại ăn ké uống ké, em đều thấy ngại rồi, em tình nguyện đảm nhận tất cả việc nhà.”