Cô ta cuối cùng cũng để ý Dư Tương vừa mới nói, muốn cứu vãn một chút hình tượng, ít nhất, mấy người này đều còn có chút tác dụng trong tương lai, cô ta phải cố gắng duy trì quan hệ, như thế sẽ không chịu thiệt.
Lâm Bảo Chi cười nhạt từ chối: "Không cần đâu, con đi đi, bảo mẫu nhà họ Ninh biết số phòng bệnh của mẹ, lát nữa mẹ tự ăn là được, các con muốn làm gì thì làm đi."
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, người nào có mắt đều có thể nhìn thấy được sự lạnh nhạt của Dư Lộ, bà cũng sẽ không thể không cảm giác được, nhưng bà cũng không muốn tiếp nhận lấy lòng của Dư Lộ, bà nuôi con gái hơn hai mươi năm có trái tim rất nhỏ, lại giỏi lợi dụng hết tất cả mọi thứ, bà không muốn để Dư Lộ ở lại trước mặt sẽ càng thêm ngột ngạt.
Nỗi buồn và thất vọng chỉ là trong một khoảnh khắc.
Dư Lộ cũng không nghĩ nhiều, đi theo bọn họ xuống lầu, bọn họ xuống cầu thang đi được nửa đường thì gặp Kỳ Thao, anh ta bưng hộp cơm, hiển nhiên cũng là muốn đi ăn cơm, người trẻ tuổi kết bạn cùng kết bạn đi theo, mấy người Dư Uy biết nội tình đều rất đồng tình với Kỳ Thao.
DTV
Có người trong gia đình bị bệnh nặng, đối với một gia đình mà nói không chỉ là đả kích kinh tế, mà còn là đả kích cả tinh thần.
Dư Uy và Lạc Hải Đường tiến triển rất thuận lợi, nhìn cái gì cũng vừa mắt, thậm chí còn an ủi anh ta một câu: "Anh đừng lo lắng, bác trai nhất định sẽ khỏe lại."
Dư Lộ kỳ quái nhìn Kỳ Thao, luôn cảm thấy người này trông rất quen mắt, ngay cả Lạc Hải Đường cũng kỳ quái nhìn qua nhìn lại giữa Kỳ Thao và Dư Tương, rất nhanh đã nhớ tới người này là ai.
Lạc Hải Đường vẫn còn nhớ rõ chuyện Kỳ Thao dùng chức vị của mình để làm bảo lãnh cho Dư Tương, loại bảo vệ tín nhiệm này không khỏi khiến người ta nhịn không được mà đỏ mặt. Cô ấy cảm thấy người này tốt nên rất vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm giữ gìn sức khỏe của người trong nhà mình.
Cuối cùng, có một câu nữa.
"Chủ nhiệm Kỳ, người nhà của anh nhất định sẽ tốt…"
Dư Lộ nghe đến đây rốt cuộc mới nhớ tới Kỳ Thao là ai, ánh mắt đánh giá anh ta trở nên rất khác biệt, nhất là chú ý tới Kỳ Thao sẽ thỉnh thoảng nhìn về phía Dư Tương, chẳng lẽ Kỳ Thao thích Dư Tương sao?
Không, không thể nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-336.html.]
Lúc trước Dư Lộ từng có sự nghi ngờ này, nhưng Kỳ Thao chỉ là người không quan trọng, Dư Lộ lại bị người trong nhà khiển trách bởi vì Bùi Thừa Hãn và Lạc Hải Minh thích mình, không nhớ tới người tên Kỳ Thao này, bây giờ trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Dư Lộ nhìn tới nhìn lui, chọn một phương pháp an toàn hỏi: "Anh Kỳ Thao, anh và chị em lúc gặp nhau ở Côn Xuyên giao tình rất tốt đúng không? Vừa rồi chị ấy còn lo lắng về tình trạng của cha anh đấy?"
Kỳ Thao có hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn Dư Tương một cái theo bản năng, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, đáy mắt vô thức tràn đầy vẻ chờ mong, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: "Thanh niên trí thức gặp nhau ở cùng một chỗ đều là anh chị em, cha tôi và Ninh Miễn ở cùng một đơn vị, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến bệnh tình của cha tôi."
Anh ta trả lời hoàn hảo đến mức một giọt nước cũng không lọt, nhưng Dư Lộ vẫn mẫn cảm chú ý tới cảm xúc của anh ta, người này thực sự là thích Dư Tương.
Cái đuôi Dư Tương muốn vểnh lên trời rồi đúng không?
Đáng tiếc, Kỳ Thao cũng không ở lại cùng với bọn họ lâu, anh ta muốn đến căng tin bệnh viện, còn mấy người bọn họ đi ra ngoài ăn tối.
Sau khi tách ra, đầu tiên Dư Lộ lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Ninh Miễn, xác định anh có vẻ không vui lắm mới lấy hết dũng khí bắt đầu hỏi: "Chị, chủ nhiệm Kỳ này lúc trước có thể dùng công việc bảo lãnh cho chị, hai người có giao tình rất sâu đúng không? Sao khi quay về mà lại không thấy chị liên lạc với người này? Tại sao anh ta còn trẻ như vậy mà lại không kết hôn? Có phải là nhớ mãi không quên điều gì không?"
Mí mắt Dư Tương cũng không nhấc lên: "Nếu cô muốn chuẩn bị một lốp xe dự phòng cho mình cũng không cần ở chỗ này nói bóng nói gió, trực tiếp đi hỏi người ta, có điều cô phải nhớ cho kỹ, cô là quân hôn."
Cái giá phải trả khi phá hoại quân hôn không ít, nhưng mà một trong những đương sự cũng không biết khi chủ động phá hoại sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Dư Lộ vội vàng, lo lắng hỏi: "Chị, chị nói như vậy là có ý gì?"
Ninh Miễn nhíu mày thật chặt: "Các người đang cãi nhau cái gì vậy?"
Lời này của anh rõ ràng là nói cho Dư Lộ, nhưng Dư Lộ lại không cảm thấy, cô ta lập tức cẩn thận nói: "Thực xin lỗi, anh rể, chị em quá sốt ruột, em không phải cố ý…"
"Dừng lại, ý của tôi nói là cô rất ồn ào."
Ninh Miễn nói một câu rất bình thản, nhưng nghe vào tai Dư Lộ phảng phất như dao, một nhát cắt thịt chí mạng.