Nhưng Dư Tương cũng không thua, cô liếc mắt xuống phía dưới một cái, nhìn anh cũng có vẻ không phải rất khó chịu liền hắng giọng, hiên ngang lẫm liệt hỏi: "Nói đi, em phải làm gì để đền cho anh."
Ninh Miễn thở dài: "Không cần đâu, không cần phải miễn cưỡng, anh ổn mà."
"Anh cố ý trêu em phải không?"
"Không có."
Dư Tương không tin, vươn tay đôi tay ác ma độc ác thọc lét anh, Ninh Miễn sợ cái này, không kịp tránh né nên đành giơ tay ôm lấy Dư Tương, giữ cô lại trước ngực. Nhưng rất không đúng lúc, miệng của hai người dính vào nhau rồi.
Cả hai đều sửng sốt.
Cho dù là Dư Tương cưỡng hôn ép cưới cũng chỉ hôn khóe môi, đây còn là lần đầu tiên. Dư Tương theo bản năng muốn chạy trốn nhưng Ninh Miễn lại nhanh hơn cô một bước, giữ chặt lấy gáy của cô, chính thức để lộ bước thứ nhất, hôn càng sâu hơn nữa.
Cưỡng ép không cho cô cự tuyệt.
DTV
Tay Dư Tương đặt trước n.g.ự.c anh ngừng lại một lát, trợn tròn mắt nhìn anh, Ninh Miễn cũng nhìn lại cô như vậy, ánh mắt sáng rỡ, lại không thèm che giấu.
"Ưm-"
Dư Tương cuối cùng cũng đẩy được anh ra, đang ở trong tư thế nằm đè lên người anh, nhấn người anh chuẩn bị ngồi dậy thì bị Ninh Miễn kéo lấy.
"Dư Tương, em hiểu chưa? Anh muốn thu hồi lại hai đáp án trước đây anh đã đưa cho em, anh thích em."
Trong nắm anh đều là sự chân thành, dù cho là đang chật vật nằm ra đấy cũng không che lấp được khí thế và... dịu dàng?
Trong lòng Dư Tương loạn cào cào, thốt lên nói: "Nhưng mà em không thích anh."
Nụ cười của Ninh Miễn vẫn không thay đổi, ừ một tiếng: Anh biết, nhưng anh vẫn rất thích em, Dự Tương, anh muốn theo đuổi em, để em trở thành người vợ chân chính của anh.:
Anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, trong giấc mơ hay ngoài giấc mơ đều là hình bóng của cô, anh không muốn nhẫn nhịn nữa."
"Anh biết em có thể hoài nghi anh, anh đều chấp nhận."
Dư Tương Nhíu mày, cô muốn nói gì thì đều bị chặn lại cả rồi, không thể tin nổi hỏi: "Anh làm sao lại thích em?"
Ninh Miễn không biết làm sao bỗng nhiên cười ra tiếng, lần nữa giữ cô ở trước ngực: "Làm sao lại không thích đây? Nếu không thì tại sao anh lại kết hôn với em."
Ban đầu anh không hiểu nhưng hiện tại đều đã rõ rồi, cả trái tim đều là cô cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-327.html.]
Dư Tương hít hà mùi hương thuộc về anh, đổi tư thế, há mồm cắn lên vai anh một miếng. Anh bị đau liền xuýt lên một tiếng nhưng vẫn không đẩy cô ra, không nói gì.
"Đau không."
"Đau."
Dư Tương ngáp: "Vậy không phải là nằm mơ rồi."
Cô rất lấy làm lạ, lúc đó anh không phải là rất tức giận, muốn làm vợ chồng giả sao?
Không được, cô phải dậy để xem xem hôm nay có phải là ngày tận thế không, nếu không thì tại sao Ninh Miễn lại tỏ tình với cô?
Lần này, Dư Tương kiên định đẩy Ninh Miễn ra, xuống giường chải đầu rửa mặt. Đôi chân nhỏ thẳng tắp đi nhanh như bay, giống như trong phòng này có thứ gì không tốt vậy.
Ninh Miễn ngồi dậy, dựa vào đầu giường cười khổ, hình như không hề thành công rồi, anh rất buồn rầu về chuyện này.
Có phải đột nhiên quá không?
Lời tỏ tình của anh là ý nghĩ nông nổi rồi trực tiếp hành động luôn, dù sao cũng tốt hơn là do dự mãi không tiến lên. Nếu như chỉ vì sợ cô hiểu lầm mà mãi không nói, vậy đời này của anh không biết khi nào mới có thể ôm lấy người yêu thật sự.
Ninh Miễn hít một hơi sâu, nhưng thời điểm lúc anh chạy đến nhà vệ sinh thì Dư Tương đã rửa mặt xong xuống lầu. Bởi vì anh ở trong phòng vậy mà cô không hề quay lại dùng đồ dưỡng da, may mà đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng Ninh Miễn vẫn như cũ không ngăn được lo lắng.
Anh cũng không thể lại thu hồi lại lời lúc nãy, nói là lời nói bậy bạ lúc chưa tỉnh ngủ đúng không?
Ninh Miễn thu dọn gọn gàng rồi xuống lầu, Dư Tương đã dắt chó ra ngoài đi dạo, giống như là đang né tránh anh vậy.
Dư Tương đang dắt chó bên ngoài hắt hơi một cái, cô không phải là cố ý trốn Ninh Miễn mà chỉ muốn tìm một chỗ để bình tĩnh lại. Ánh nắng buổi sáng sớm vô cùng rực rỡ, gió thổi lá cây kêu sàn sạt, Trường Phong cũng đang tám chuyện với cô.
"Cô không thích Ninh Miễn sao?"
Nó cẩn thận hỏi, lại vừa tràn đầy mong đợi.
Dư Tương lười biếng hỏi: "Sao cậu lại biết nữa rồi?"
Trường Phong hận không thể chỉ tay lên trời mà thề rằng: "Lúc chúng ta đang nói chuyện, là cô nói mãi về chuyện này nên tôi mới cảm ứng được, tôi làm gì có bản lĩnh mà biết bọn cô đang nói cái gì?"
Tình cảm của chủ nhân đối với Dư Tương càng lớn thì càng không chấp nhận được sự tồn tại của những thứ khác, loại cảm xúc này sẽ ảnh hưởng thẳng tới sự phát huy năng lực của Trường Phong.
Dư Tương hơi do dự: "Cũng không phải là không thích, có thể là không phải kiểu thích giữa nam và nữ thôi."
Huống chi Ninh Miễn bày tỏ đột ngột quá, sau này bọn họ còn sống chung với nhau như thế nào? Còn phải chung giường chung gối? Sớm muộn gì s.ú.n.g cũng cướp cò...