Ninh Miễn nói cũng không sai, người nhà của Hứa Chấn Uyên đều ở Côn Xuyên, bây giờ người có thể đến tham gia hôn lễ đều là bạn thân, hiện tại tại nhà họ Dư phần lớn đều là họ hàng của nhà họ Dư, nhưng trước đây Chu Cầm Vận vì cưới vợ cho con trai độc đinh, đã sắp xếp một trận thế rất lớn.

Dư Tương lặng lẽ hỏi: “Vậy lúc trước có phải là lãng phí hay không?”

Cả hai người đều không có ý định kết hôn, nhưng lại bị sắp đặt ở bên cạnh nhau.

Ninh Miễn tỏ vẻ không hiểu: “Lãng phí cái gì?”

Thấy dáng vẻ không mấy vui vẻ của anh, Dư Tương không nhắc lại việc này nữa. Hai người sánh vai cùng bước vào nhà họ Dư. Trong ngoài cửa đều là khách mời, Dư Tương chào hỏi từng người mà cô quen biết. Cô mới kết hôn năm ngoái, phần lớn những họ hàng ở đây đều từng đến tham gia, vì vậy đều nói đùa vài câu.

“Tương Tương và chồng thật xứng đôi, khi nào thì có em bé thế?”

“Sao hai người đến muộn vậy, không rời được giường hay sao?”

Dư Tương hiểu câu nói đùa của người chị họ hàng xa, hơn cô gần mười tuổi này, không hiểu sao mặt lại đỏ lên, rất muốn cầm cánh tay đang bó bột của Ninh Miễn lên cho chị ta xem, nhìn thấy gì không? Nhìn thấy không? Tại sao lại nghĩ có thể vận động mạnh được?

Đến phòng khách, hai người liền tách ra. Ninh Miễn đi chào hỏi bạn cùng trang lứa, còn Dư Tương thì đi vào phòng cô dâu.

Dư Tương và Dư Lộ đã không gặp nhau nửa năm rồi, khi cô bước vào, Dư Lộ đang nói chuyện với chị em bạn thân, Lâm Bảo Chi đứng nhìn ở bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe.

Khoảnh khắc Dư Lộ nhìn thấy Dư Tương, nụ cười cô ta liền cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị.”

“Ừm.”

Dư Tương nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng đều là của hồi môn của Dư Lộ. Lâm Bảo Chi ngoài miệng oán trách, nhưng nhìn qua thì đồ vật nên có dường như cũng không thiếu, nhưng mà nhìn dáng vẻ không mấy vui vẻ của Dư Lộ, có lẽ là của hồi môn không đủ vừa ý.

Nhóm chị em của Dư Lộ đã thay đổi, không có Lý Tình Tình thèm muốn Dư Uy, cũng không có Lạc Hải Đường mà Dư Lộ cố ý kết bạn. Họ đều là những người mà Dư Tương không biết, ba bốn cô gái đều giống như vô tình đánh giá Dư Tương.

Khi Dư Tương đến an ủi Lâm Bảo Chi, cô gái có quan hệ tốt nhất với Dư Lộ không khỏi thấp giọng hỏi: “Lộ Lộ, sao bây giờ chị cậu mới đến thế? Chị em nhà người ta đã ở bên cạnh nhau từ tối hôm qua, trông chị ta thật kiêu ngạo.”

Giống như một con thiên nga nhỏ, ngẩng cao cổ xuất hiện giữa đám người bọn họ, tùy ý nhìn một cái rồi rời đi, vừa nhìn đã biết là không phải cùng một loại người với bọn họ.

Một người chị em khác ngưỡng mộ nói: “Chiếc áo len của chị ấy thật đẹp, không biết là mua ở đâu.”

Dư Lộ cảm thấy không vui, thậm chí cô ta còn không muốn Dư Tương xuất hiện trong đám cưới của mình, lại càng chán ghét dáng vẻ vô cùng thoải mái của cô. Không phải nói Ninh Miễn vì Dư Tương mà bị thương, nên người nhà họ Ninh không vui sao? Không biết Dư Tương sẽ gây ra rắc rối gì…

Nhưng mà, cha nhất định sẽ không để Dư Tương tùy ý làm bậy.

Không biết vì sao, vừa nãy tâm trạng Dư Lộ còn đang thoải mái, bây giờ lại hoảng hốt, không cách nào vui vẻ được, khuôn mặt tươi cười ra vẻ hạnh phúc của Dư Tương thoáng hiện lên trong đầu cô ta, trong chốc lát lại trở thành Ninh Miễn nghe được mâu thuẫn của hai chị em họ, biểu tình phẫn nộ của Dư Tương khi tranh đoạt với anh, cuối cùng nghĩ đến Hứa Chấn Uyên sắp đến nơi, cùng với tương lai huy hoàng mới dần dần xóa đi sự nặng nề kia.

DTV

Bên ngoài, Dư Tương và Lâm Bảo Chi đang tiếp đãi khách mời, đón nhận những lời khen ngợi, lo lắng dành cho con gái mới dần dần tan biến đi.

Cho dù trước đây có bao nhiêu bất hạnh, thì bây giờ cũng chỉ suy nghĩ đến hạnh phúc của Dư Lộ, và lo lắng của người mẹ dành cho cô con gái hai mươi tuổi, do một tay mình nuôi dưỡng sắp kết hôn.

Dư Tương hiểu được điều này, cho nên mới không nhắc đến ân oán giữa cô và Dư Lộ.

Dù thế nào cũng phải trấn an Lâm Bảo Chi, Dư Tương bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Dư Kiến Kỳ. Ông và Lâm Bảo Chi đều là chủ nhân của nhà họ Dư, hôm nay chắc chắn rất bận rộn, nhưng Dư Kiến Kỳ dường như có chút bất an, liên tục ngoảnh lại nhìn về phía phòng trong, xem xét đến lúc có cơ hội quay lại, hơn nữa còn sờ vào túi áo, giống như muốn lấy tiền ra.

Trong lòng Dư Tương có suy đoán, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đi đến trước mặt Dư Kiến Kỳ, ngăn ông lại.

“Cha, vừa nãy mẹ bảo con nói với cha sáng nay em họ không đến được, có lẽ sẽ không tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play