Hôm nay là thứ hai, Dư Tương không thể ở nhà, Ninh Miễn đã xin nghỉ với cơ quan để ở nhà dưỡng bệnh.

Giữa trưa, Dư Tương vội vàng về nhà ăn cơm, Ninh Miễn đã tiêm lần thứ hai, rất nhanh đã quen với việc bị thương.

Buổi chiều tan học, Dư Tương cố ý ở ngoài một lát, lúc trở về mang theo hai con chim bồ câu được lấy từ túi quà dinh dưỡng mà Trường Phong cho. Đây là món đồ bổ tốt nhất vào lúc này.

Về đến nhà, Lâm Bảo Chi đã đến nhà họ Ninh một lúc, lúc gặp cũng không thân thiết khi ở nhà mẹ đẻ, bà trách móc: “Sao về trễ vậy? Không phải tan học lâu rồi à?”

Bà Ninh bênh vực cô: “Hôm nay Tương Tương có nhiều tiết, con bé chăm chỉ học tập, đó là chuyện tốt.”

Dư Tương giơ túi đồ trong tay lên: “Cháu đi mua cái này.”

“Ồ, bồ câu ở đâu vậy?”

Dư Tương nhún vai: “Bạn học của cháu nói bắt được chim bồ câu hoang ở ngoài, đúng lúc cháu nghe thấy nên mua lại của cậu ấy.”

Bà Ninh rất vui vẻ: “Được quá, cái này tốt cho bệnh của Tiểu Miễn lắm đấy. Tương Tương thật là có tâm.”

Lúc này Lâm Bảo Chi mới hài lòng nói: “Con phải hiểu chuyện, đừng có tự do quá.”

“Thông gia dạy con tốt, chúng tôi rất hài lòng về Tương Tương.”

Người lớn hai bên rất vui vẻ, Ninh Miễn ở một bên nhịn cười nhìn Dư Tương. Dư Tương tức giận trừng mắt nhìn anh, không ngờ anh lại còn cười tươi hơn.

Cười cười cười, có gì buồn cười chứ?

Buổi tối Lâm Bảo Chi ăn cơm ở nhà họ Ninh, sau đó bà Ninh mới hài lòng thả người đi, liên tục nói cảm ơn vì bà đã tới hỏi thăm.

Dư Tương và Ninh Miễn đưa Lâm Bảo Chi về tới sân nhà mới trở về. Mới vừa vào nhà đã thấy bà Ninh đang nói chuyện điện thoại, là Chu Cầm Vận gọi tới, hỏi tình huống của Ninh Miễn rồi nói Dư Tương nghe điện thoại.

“Tương Tương, không làm con sợ chứ? Đều tại Ninh Miễn trêu hoa ghẹo nguyệt, sau này nếu có chuyện như vậy, con phát hiện ra manh mối gì thì cứ nói với mẹ, mẹ giải quyết cho con!”

“Mẹ, con không sao mà.”

Chu Cầm Vận lại cười: “Vậy thì tốt rồi. Đợt này phải nhờ con chăm sóc thằng nhóc thúi này, nhìn nó chằm chằm, đừng để nó đi làm khi đang bị thương. Bà nội không nói được nó, con canh chừng nó giúp mẹ nhé.”

Dư Tương đồng ý.

DTV

Chu Cầm Vận nhanh chóng cúp điện thoại, khi Ninh Miễn còn nhỏ bị bệnh vặt rất nhiều nên bà đã quen với việc này.

Nhưng mà Dư Tương vẫn thấy khó hiểu. Trông Dư Tương ở nhà rất vui vẻ, không phải sốt ruột đi làm gì cả.

Lúc hai người ở riêng với nhau, Dư Tương vừa làm bài tập vừa hỏi: “Anh có muốn đi làm lại không?”

Ninh Miễn nói không cần nghĩ: “Anh thấy không cần vội. Bác sĩ nói nếu khôi phục không tốt dễ bị trật khớp thì phiền lắm. Công việc thì làm lúc nào cũng được, còn tay phải thì chỉ có một thôi.”

“Nói đúng lắm!”

Hình như có chỗ nào không đúng, nhưng mà kệ đi!

Ngày thứ ba Ninh Miễn bị thương, Cục Công an gửi tin đến, Trình Tú Tư đã chính thức bị bắt, bị nghi ngờ có liên quan đến tội cố ý g.i.ế.c người, sau này sẽ có quyết định của pháp luật. Người chồng mà cô ta vội vàng kết hôn không muốn có người vợ ác độc như vậy, nghe nói đang định ly hôn với cô ta.

Dư Tương không có chút cảm thông nào với Trình Tú Tư cả, còn có chút tiếc nuối: “Lúc đó nếu không phải vội vàng đưa anh đi bệnh viện thì em đã đánh cô ta hai cái rồi.”

Không biết Ninh Miễn nhớ tới chuyện gì, buồn cười nói: “Hành động kéo cô ta từ cửa sổ xuống vào lúc đó đã truyền khắp nhà rồi, ai cũng nói em giỏi…”

Dư Tưởng cứ tưởng đây là lời khen thật, nhưng Ninh Miễn lại buồn cười tới mức như vậy, cô bóc mẽ anh: “Bọn họ nói em là cọp mẹ chứ gì?”

“Là họ nói, không phải anh nói, anh vô tội!”

Tiếc là câu này vô dụng, Dư Tương vẫn tức giận nhéo cánh tay trái của anh, không nhẹ chút nào.

Ninh Miễn bị đau cũng không thể dùng cánh tay phải xoa cho bớt đau được, bỗng nhiên nảy ra một ý: “Được rồi, anh không cười nữa, bây giờ cần em giúp một việc.”

Dư Tương nghi ngờ: “Chuyện gì?”

Cô cho rằng Ninh Miễn muốn thay quần áo. Nhưng ngay giây tiếp theo đã nghe anh nói từng chữ: “Anh muốn đi tắm, cần em giúp đỡ.”

Hai ngày trước trời không nóng nên Ninh Miễn không cần tắm rửa, chống đỡ được tới ngày thứ ba đã là cực hạn của anh. Dư Tương gãi đầu, do dự hỏi: “Tắm như thế nào?”

Thật ra chỉ cần không để cánh tay phải bó bột chạm vào nước là được, nhưng Ninh Miễn không hài lòng với việc chỉ lau người không.

“Anh muốn tắm thật sạch.”

Thử thách thật sự đã tới, thua người chứ không thua trận, Dư Tương bình tĩnh gật đầu: “Tắm thì tắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play