Nửa chai nước muối nói nhanh cũng nhanh, cuối cùng cũng truyền xong, Dư Tương gọi y tá rút kim trước thời hạn một chút, y tá bảo cô ấn quả bóng bông cho Ninh Miễn rồi lại vội vàng rời đi.
Dư Tương lúc này mới phát hiện tay trái của Ninh Miễn lạnh lẽo, có thể là do thân thể không thoải mái, lại thời gian truyền dịch dài, để tránh tay trái của anh càng trở nên không nhạy bén, Dư Tương đặt tay trái của anh trong lòng bàn tay chà xát.
Ninh Miễn hơi cong ngón tay, muốn nắm tay cô, nhưng cuối cùng nhịn xuống, tay trái dần dần ấm áp, cười nói cảm ơn.
"Được rồi, anh mau đi vệ sinh, nhưng anh có thể tự làm được không?"
"Vậy em ở gần đó chờ anh?"
Dư Tương đồng ý, không có gì phải mắc cỡ.
Nhưng mà, Ninh Miễn chỉ đi ra chậm hơn chút, tất cả mọi thứ đều bình thường, trở lại phòng bệnh mới do dự nói: "Thắt lưng của anh cài không chắc, lại sợ em chờ sốt ruột, em giúp anh chút được không?"
"Hả? Được rồi."
Ninh Miễn kéo vạt áo lên, anh bỏ cài một chiếc khuy áo, hơn nữa tay trái thật sự rất khó chịu, nhưng quần áo mặc rất chỉnh tề.
Dư Tương chỉ cần giúp anh thắt chặt thắt lưng, rất nhanh đã làm xong.
Khi Ninh Miễn cúi đầu, có thể nhìn thấy đuôi ngựa đen nhánh của cô trượt từ phía sau đến vai, rất nghiêm túc và đáng yêu.
"Xong rồi."
Nói xong, Dư Tương khom người đứng lên đụng phải cằm Ninh Miễn, anh vội vàng ngẩng đầu lên nhưng vẫn không tránh kịp, anh nhanh chóng giơ tay lên xoa đầu giúp cô.
"Không sao chứ?"
"Vẫn ổn, không đau."
Dọn đồ xong, hai người quyết định trở về, vết thương của Ninh Viễn không nặng, chủ yếu là cần nghỉ ngơi, ngày mai lại tới truyền nước một lần là được, mà nằm viện còn không bằng ở nhà.
Dư Tương đi làm thủ tục xuất viện, lấy thuốc theo toa, nộp tiền thuốc men, mọi thứ đều rất thuận tay, Ninh Miễn thì treo tay đi theo phía sau cô, mặt đầy gió xuân.
Họ vẫn đến nhà mới để lấy quần áo theo kế hoạch trước đó.
"Vừa lúc vẫn còn thời gian, anh đi một mình, em không yên tâm."
Lần này ngược lại rất thuận lợi, còn gặp hàng xóm hỏi tình trạng vết thương của Ninh Miễn, còn ra sức khiển trách Trình Tú Tư xấu xa, Dư Tương phụ họa một hai câu, rất nhanh cùng Ninh Miễn rời đi.
Khi đến họ đi xe đạp, là Ninh Miễn chở Dư Tương, khi đi không thể bỏ lại chiếc xe đạp.
Dư Tương đánh giá Ninh Miễn từ trên xuống dưới, chần chừ nói: "Em cảm thấy mình không chở được anh."
Ninh Miễn cười: "Anh không phiền em vất vả vậy đâu, em đi xe đạp, anh đi xe buýt."
"Được!"
Thật trùng hợp, đến ngoài cổng khu dân cư có một chiếc xe buýt đến nhà họ Ninh Miễn lên xe buýt trước, Dư Tương đi xe đạp theo sau, không phải là giờ tan làm, xe đạp trên đường không nhiều nên xe buýt đi rất nhanh.
Dư Tương nhìn xe buýt đi xa, không biết làm sao, thở dài.
Sau khi khoảng cách kéo dài, Trường Phong vội vàng nhảy ra: "Dư Tương, ở đây tôi có chút dược liệu bổ dưỡng và nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, cô có muốn mua cho Ninh Miễn một ít không."
Nửa câu đầu Dư Tương vẫn cười, đến nửa câu sau liền nhịn không được nhíu mày: "Anh ấy là ai chứ? Cậu còn bắt tôi bỏ tiền ra mua?"
DTV
Trường Phong trầm mặc một chút: "Nhưng đây là quy tắc, bây giờ tôi không có liên hệ gì với Ninh Miễn, đương nhiên cô phải bỏ tiền ra mua cho anh ta, nhưng tôi sẽ ra giá thấp hơn một chút, cô sẽ không phải tiếc rẻ đấy chứ?"
Dư Tương sâu xa nói: "Tôi cảm thấy Ninh Miễn tuổi trẻ cường tráng, lại thêm sự chăm sóc cẩn thận của tôi, rất nhanh có thể khôi phục, không phải cậu nên thưởng cho tôi sao?"
Trường Phong im lặng: "Cô nói vậy mà không cắn rứt lương tâm à?"
Dư Tương không cam lòng yếu thế: "Còn cậu thì sao? Đúng rồi, Ninh Miễn bị thương phải ở nhà tĩnh dưỡng, vậy anh ấy có thể ở cạnh Quyển Quyển rồi, ai nha, Quyển Quyển cô đơn bây giờ chắc chắn rất vui vẻ."
Trường Phong: "... Cô ra giá đi."
Dư Tương chậm rãi ra giá cao một lượng vàng, Trường Phong buồn bực hồi lâu, vẫn đưa gói quà lớn bổ dưỡng cho cô, theo đó tức giận ngắt điện thoại, ủ rũ rời đi.
Dư Tương cũng không để ý, đạp xe đến cổng nhà gia đình, lại thấy Ninh Miễn đứng ở trạm xe buýt, đang mỉm cười chờ cô.
"Sao anh không về nhà?"
"Cùng nhau đi đi."
Trên đường khó tránh khỏi đụng phải người quen, họ nhao nhao hỏi nguyên nhân Ninh Miễn bị thương, thật trùng hợp còn có bà ngoại Lâm, bà nghe xong nguyên do liền nói với Dư Tương: "Tương, cháu phải chăm sóc Tiểu Miễn cho tốt, nứt xương không phải chuyện đùa, có biết không?"
Dư Tương ngoan ngoãn đáp ứng, đây là tình cảnh cô đã sớm dự đoán được.
Lúc này bà ngoại Lâm mới thả họ về, nhưng chân trước họ vừa về đến nhà, chân sau bà ngoại Lâm đã xách theo một con gà mái già tới, đây là con gà buổi sáng bà mua còn chưa kịp ăn.
"Cầm lấy cho Tiểu Miễn bồi bổ thân thể, may mà có nó, nếu không còn không biết hậu quả sẽ như thế nào đâu."
Nếu đập vào đầu Dư Tương, hậu quả thật sự không thể nói chính xác.