Kết quả của chụp chiếu cho thấy, cánh tay Ninh Miễn bị nứt nhẹ, cần phải bó thạch cao và nghỉ ngơi lâu dài, khi bị gạch đập vào người qua quần áo thì không có vết thương gì, vào trong bệnh viện phải cắm kim truyền hai lần để tiêu sưng.
Trong lòng Dư Tương lo lắng bất an: "Nên nói với bà nội một tiếng chứ?"
Ninh Miễn nhắm mắt ừ một tiếng, cơn đau ở cánh tay được giảm bớt, sắc mặt anh đã dần dần chuyển biến tốt, khi mở mắt ra có chút tiều tụy, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò: "Em gọi điện thoại cho gia đình đi, buổi trưa gọi liền, bọn họ thấy chúng ta không trở về nhất định sẽ lo lắng."
Dư Tương gật gật đầu: "Vậy trước hết đừng để bà nội tới đây sao?"
"Ừm, có thể ngăn thì ngăn, nếu dì Hạnh tới đây, bảo bà ấy đưa cho chúng ta một bữa cơm."
"Được."
Dường như Ninh Miễn phát hiện cảm xúc bất an của cô, bất đắc dĩ nói: "Chút vết thương ngoài da thôi, không có việc gì, anh bị đập vào tay là còn bị thương nhẹ, nếu là đập vào đầu em thì làm sao đây?"
Dư Tương bĩu môi, không nói gì đi tìm buồng điện thoại để gọi điện thoại.
Đây là cháu trai cưng của bà, bình thường coi như sinh mạng, chỉ vì trở về lấy một bộ quần áo mà cánh tay bị thương, để cô đi thông báo chuyện này, cô cứ cảm thấy trong lòng không yên tâm.
Phản ứng của người nhà cũng không làm dư Tương quá bất ngờ, người nhận điện thoại là dì Hạnh, nghe nói xương cánh tay Ninh Miễn bị nứt lập tức mất hết hồn vía, cũng may ông cụ Ninh ở nhà, nhận điện thoại nghe Dư Tương nói xong mới thoáng yên tâm.
Giọng nói của ông cụ cực kỳ khí thế: "Bây giờ ông qua đó liền."
Bà Ninh cũng vội vàng nói: "Tôi cũng đi, Tương Tương, cháu chăm sóc Tiểu Ninh, bà sẽ qua đó ngay."
Dư Tương nhất thời áp lực như núi, nhưng ông cụ Ninh không ngăn cản, cô cũng không nói gì.
Quay lại phòng bệnh nói xong tình hình trong nhà, Ninh Miễn vẫn tự tại, Dư Tương bất giác thở dài, dù sao hai người bọn họ cũng không phải là vợ chồng thật, Ninh Miễn vẫn vì cứu cô mà bị đập bị thương, cũng may không có ảnh hưởng quá lớn, nhỡ đập vào khớp gây ra ảnh hưởng không thể vãn hồi thì tội lỗi của cô quá lớn.
Ninh Miễn mở mắt ra, trấn an lần nữa: "Em thực sự không cần phải sợ, anh không sao."
Dư Tương lầm bầm: "Em áy náy, anh đưa con nhà người ta ra ngoài chơi, kết quả hại nó bị thương, mình thì khỏe mạnh, anh không sợ à? Làm sao ăn nói với phụ huynh người ta chứ?"
Hơn nữa bà Ninh cực kỳ cưng chiều Ninh Miễn, cơ thể bà lại không tốt, bây giờ xảy ra chuyện, chắc chắn vừa tức vừa sốt ruột.
Trong lòng Dư Tương có gánh nặng, nghĩ cái gì liền nói ra, nhưng không chú ý tới Ninh Miễn nghe được lời này, sắc mặt u ám, lại rất nhanh trở lại như thường.
Cô ấy không coi mình là người nhà họ Ninh.
"Nguyên nhân của chuyện này cũng là do anh, là anh làm em sợ hãi, dù sao cũng không thể trách em, nhưng nếu em thực sự bứt rứt…"
Dư Tương khó hiểu ngẩng đầu: "Hử?"
Ninh miễn nở nụ cười thần bí: "Vậy thì khóc đi, còn khoảng ba mươi phút nữa mấy người bà nội sẽ tới, em có thể chuẩn bị cảm xúc trước."
"Cái gì vậy?"
Dư Tương tức giận vỗ đùi anh một cái, anh bị đánh không hề không vui mà ngược lại cười rất vui vẻ, rất nhanh, Dư Tương liền hiểu dụng ý của anh, quả thật phải khóc một chút, còn phải là kiểu đáng thương.
Nhưng đối với bộ dạng này của Ninh Miễn, lại thêm gánh nặng tâm lý của Dư Tương cũng không nhiều, căn bản khóc không ra.
Ninh Miễn mang theo ý cười: "Anh nhắm mắt nghỉ ngơi chút."
Không nhìn thấy sự rối rắm của cô lúc này.
Dư Tương đứng bên cửa sổ, nhìn cây bạch dương bên ngoài lay động theo gió thổi, vắt óc suy nghĩ các loại cốt truyện bi thương, nhưng hiệu quả rất chậm, hiệu quả nhất là tưởng tượng mình trở lại năm đó vừa mới xuyên qua, ở lại nông thôn với hai bàn tay trắng, ngẫm lại vết chai trên tay, chẳng mấy chốc nước mắt lạch tạch rơi xuống.
Năm đó đột nhiên xuyên qua, trái tim đầy can đảm để tiến về phía trước, nhưng bây giờ đưa cô trở lại ngày xưa, không thể được! Rất đau khổ!
Dư Tương vừa rơi lệ vừa mắng ông trời.
Ninh Miễn ngồi trên giường bệnh nhìn cô liên tục giơ tay lau nước mắt, đáy lòng rất hối hận vừa rồi nói như vậy: "Dư Tương, em lại đây."
Dư Tương nước mắt rưng rưng quay đầu lại: "Thế nào?"
"... Vậy là được rồi."
Mắt được nước mắt rửa qua, sáng long lanh.
Ở đây không có gương, Dư Tương tin lời anh nói, thu lại nước mắt, nhưng thấy anh vẫn cứ nhìn khuôn mặt mình, không được tự nhiên ngang ngược hỏi: "Anh nhìn cái gì?"
Ninh Miễn do dự một chút: "Nhìn cô gái xinh đẹp."
Dư Tương sửng sốt, ngang ngược biến mất, hừ lạnh một tiếng: "Vậy ánh mắt của anh không tệ."
Lại vui lên.
"Đúng rồi, tay phải của anh không thể làm việc, vậy làm sao đi làm?"
DTV
Ninh Viễn ung dung trả lời: "Tạm thời không đi, chờ gần khỏi hẳn lại đi, tay trái của anh cũng có thể viết, chỉ là không thuận bằng tay phải."
"Thật sao?"
"Tất nhiên."