Trận cảm cúm này của Dư Tương đến rất kỳ lạ, mà còn đặc biệt nghiêm trọng, sáng hôm sau là thứ hai, nhưng Dư Tương chắc chắn chẳng có tinh thần gì mà đi học, Ninh Miễn trên đường đi làm ngang qua Đại học Yến Thành bèn xin nghỉ giúp cô.

Dì Hạnh thì đi cùng Dư Tương đến bệnh viện chích thuốc, bác sĩ còn bảo phải truyền nước thêm ba ngày nữa.

Trường Phong lén hỏi: “Hay là, tôi cho cô một liều thuốc?”

Dư Tương chẳng có sức sống gì nói: “Vẫn là thôi đi thì hơn, không giấu người trong nhà được, nếu mà tôi khỏi nhanh quá, thì tố chất cơ thể cũng quá kinh người rồi.”

Trường Phong: “Có phải cô không tin tôi không?”

Dư Tương nhìn từng giọt nước muối sinh lý đang chảy tí tách trên bình truyền, chân thành nói: “Quan trọng là sợ lộ bí mật, cậu đừng có nghĩ quá nhiều.”

Đương nhiên, cũng không muốn chịu phạt lần hai.

Trường Phong vẫn không tin lắm, nhưng Dư Tương bảo đảm ba ngày truyền nước xong mà không khỏi, chắc chắn sẽ uống thuốc mà cậu ta đưa thì cậu ta mới thôi.

Ở bệnh viện truyền nước là một chuyện buồn chán mà còn phải nhịn tiểu nữa, dì Hạnh không ở bên cô cả quá trình, bởi vì rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, lại cộng thêm việc lần đầu tiên không biết mình sẽ truyền nước ở bệnh viện, Dư Tương chỉ đành ngồi cùng mấy ông bà truyền nước đợi ông bà đọc xong báo thì mình mượn về đọc, tỉ mỉ nhẫn nại đọc hết nội dung tờ báo, ngay cả quảng cáo cũng không bỏ qua.

Dư Tương muốn truyền bình thứ hai, bình đầu tiên truyền xong bèn kêu y tá tới thay, đợi truyền xong bình thứ hai thì đến trưa mất, cô nhìn chằm chằm từng giọt nước chảy xuống, bụng cũng kêu ọt ọt theo, cuối cùng cũng tới lúc thấy ánh sáng hy vọng, Dư Tương ngẩng đầu nhìn, cũng không thấy mệt.

Lúc này có lẽ đã tỉnh táo hơn nhiều so với cơn sốt hồi sáng sớm rồi.

Nhưng phát hiện có người xuất hiện trước mặt cũng là khi ánh sáng bị che đi một lúc lâu sau mới cảm nhận ra, lúc ngẩng đầu còn hơi chóng mặt.

“Ninh Miễn? Sao anh lại tới đây?”

DTV

Chỗ ngồi bên Dư Tương còn trống, Ninh Miễn bèn ngồi xuống, giải thích: “Sợ em lại phát sốt, nên anh quay lại xem em thế nào rồi.”

Dù sao thì anh cũng là ngọn nguồn của việc này.

Dư Tương không tự chủ ngáp một cái: “Em sẽ khỏe nhanh thôi.”

Ninh MIễn gật đầu, yên tĩnh ngồi bên.

Lúc này bình truyền còn 10% nữa, Dư Tương tha thiết chờ đợi, có chút đứng ngồi không yên, nhưng cũng chính lúc này, cửa phòng truyền dịch có một cậu nhóc đang không ngừng thổi còi, người trong phòng truyền dịch không có nhiều, trừ bọn họ, còn có một cặp mẹ con và hai người cao tuổi, bọn họ đều không để ý tới cậu nhóc đang thổi còi, còn cậu nhóc thì tò mò nhìn xung quanh, không có người lớn đi cùng.

Dư Tương nhịn xúc động tới hỏi cha mẹ cậu nhóc là ai, quay đầu nắm tay Ninh Miễn: “Xin anh, để cậu nhóc kia cách xa nơi này đi.”

Ninh Miễn ngớ người, nhanh chóng hiểu ra, đứng dậy đi đến cửa nói vài lời với cậu nhóc.

Cũng không biết nói gì, cậu nhóc đã ngoan ngoãn rời đi nhanh chóng.

Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, âm thầm nhớ xem nhà vệ sinh gần nhất của bệnh viện nằm ở đâu, hình như là phía cuối hành lang? Nhưng nhà vệ sinh nam và nữ ở hai đầu khác nhau, cô không nhớ bên nào là nhà vệ sinh nữ…

Dư Tương hít một hơi thật sâu, lại ngẩng đầu thì không thấy Ninh Miễn đâu cả.

Nhưng rất nhanh, anh đã quay lại, nhìn dây của bình truyền trước, rồi quay người đi gọi y tá.

Y tá đến đối với Dư Tương mà nói như là thiên sứ hàng thật giá thật vậy.

“Cô ấn bông cồn này, ấn một lát nhé.”

Dư Tương không để ý lắm trả lời: “Vâng, cảm ơn chị.”

Y tá cười: “Miệng ngọt thật đó.”

Cô ấy cũng bận, nói vài điều cần chú ý xong thì đi luôn.

Khuôn mặt Dư Tương đau khổ đứng dậy ra ngoài, lúc đi ngang qua người Ninh Miễn, anh nhẹ họ một tiếng, nhắc nhở cô: “Nhà vệ sinh của tầng này ở phía tây.”

Dư Tương hận không thể hôn, thấp giọng tán thưởng: “Anh Ninh Miễn anh mới là một thiên sứ chân chính.”

Chu đáo như thế với cô, quay về cô nhất định phải dỗ ông bà bằng hết sức lực của mình mới được!

Ninh Miễn cong môi: “Mau đi đi.”

Dư Tương đi một đường như bay, lúc giải quyết vấn đề sinh lý xong đi ra, cả người đều thăng hoa luôn, cô rửa tay xong thì đi, nhưng không mang theo khăn tay, vung tay vẩy bớt nước, liếc mắt liền thấy Ninh Miễn đang đứng cạnh tường đợi cô, chủ yếu là bởi giá trị nhan sắc này rất thu hút ánh nhìn người khác.

Ninh Miễn có chút bất lực, lôi chiếc khăn tay từ túi quần ra, nó vẫn còn mang theo độ ấm cơ thể anh.

“Lau đi.”

Dư Tương cười hì hì: “Hôm nay em ra ngoài gấp quá, cái gì cũng không mang.”

Ninh Miễn gật đầu, cũng không biết là ý gì, chỉ nghiêm túc dặn dò: “Ngày mai không cần để dì Hạnh về nhà trước nữa, tiêm thuốc xong thì hai người cùng về nhà, để một người ở đây chăm sóc em, về nhà anh sẽ nói với dì ấy.”

“Em biết rồi.” EQ của vị này đúng là cao thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play