Sau khi chuyến về thăm nhà này kết thúc, đích thân Lâm Chi Bảo ra tiễn hai người, Dư Kiến Kỳ vẫn ở trong nhà.

Ninh Miễn đạp xe chở Dư Tương, anh có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng đi được một lúc rồi, chuyện gì anh cũng chưa hỏi.

Dư Tương đang thất thần, cô đang suy nghĩ chuyện gì đó nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. Lúc đi tới chỗ quẹo, một cái ổ gà to bằng viên gạch xuất hiện, bất ngờ bị xóc, cô ngồi ở ghế sau cũng bị liên lụy, suýt thì đạp vào khung sắt của xe đạp, cô giơ tay túm lấy đằng sau áo Ninh Miễn.

Ninh Miễn lập tức dừng xe: “Thế nào? Em có sao không?”

Dư Tương rất muốn xoa cái m.ô.n.g mình, nhưng mà trước mắt bàn dân thiên hạ, cô đành phải dè dặt nói: “Em không sao, chúng ta đi thôi.”

Ninh Miễn vẫn cảm nhận được bàn tay chạm vào lưng mình, anh quay lại cười nói: “Em túm lấy áo anh, nếu ngã thì hai ta cùng ngã.”

“... Ặc.”

Câu này giống như cô đã nghe được ở đâu đó rồi, rõ ràng có thể chỉ có một người ngã nhưng một hai phải ngã cả hai người, cái này gọi là uyên ương đồng mệnh à?

Đi được nửa đường, trời bắt đầu mưa, còn một dặm nữa mới về đến nhà nhưng mưa càng ngày càng nặng hạt.

“Không phải chứ? Hay là chúng ta tìm chỗ trú mưa?”

Ninh Miễn nhìn xung quanh, mấy mái hiên ven đường đều đã có người đứng tránh mưa, bọn họ không chen vào được.

“Không có việc gì đâu, rất nhanh sẽ đến nhà, nếu sợ mắc mưa thì anh lấy áo anh che cho em nhé.”

DTV

Anh nói rồi dùng một tay cởi cúc áo, vạt áo xòe ra hai bên.

Dư Tương rối rắm một hồi, trên đường cũng có mấy đứa trẻ chui vào quần áo người lớn, vấn đề là cô không phải trẻ con, nhưng cảm giác hạt mưa rơi vào mặt cũng không dễ chịu, do dự một lúc, Dư Tương quyết định ghé vào sau lưng Ninh Miễn, mới nói uyên ương đồng mệnh, cùng nhau tắm mưa đi.

Lúc cô nằm trên lưng anh, Ninh Miễn vô thức đưa tay chạm vào vai cô, dưới mưa Dư Tương cũng không để ý lắm, chỉ biết anh đang tăng tốc đi về phía trước.

Xe nhanh chóng tiến vào trong đình viện, nhưng mưa xuân càng ngày càng nặng hạt, trên đường cũng không có nhiều người, có lẽ họ đều ở nhà tránh mưa, bọn họ đến trước cửa nhà Ninh gia, cửa lớn đã đóng chặt.

“Không phải chứ? Bà nội và dì Hạnh có việc gì à?”

“Có lẽ hai người họ ở trong nhà.”

Ninh Miễn nhanh chóng dựng xe rồi đứng dưới mái hiên với Dư Tương, gió to mưa lớn ập vào, anh thấy Dư Tương xem mưa đến thất thần, anh thấy buồn cười rồi nắm lấy cánh tay cô: “Quay người lại đây, đừng để gió thổi vào nữa.”

Dư Tương hắt xì một cái rồi cùng anh nhìn cánh cửa.

“Cửa đóng ở bên trong đúng không?”

“Trước mắt thì đúng là như vậy.”

Bọn họ đối diện với cánh cửa, sau lưng bị nước mưa làm ướt hết áo, không thể sơ ý, Dư Tương giơ tay gõ cửa, nhưng mà bởi vì có tiếng mưa, người trong nhà không nghe được tiếng gõ cửa.

Tóc trên trán Dư Tương đã ướt sũng, tóc Ninh Miễn cũng ướt, cả người cũng dính đầy nước mưa, anh cởi quần áo vướng víu ra rồi ôm Dư Tương vào lòng rồi giơ tay gõ cửa thật nhanh.

“Đừng sợ, cùng lắm thì nhảy tường vào.”

Sân mà nhà họ Ninh ở có tường cao, là kiểu kiến trúc cũ, nếu Ninh Miễn muốn trèo tường thì cũng phí sức thôi.

Không biết Dư Tương nghĩ đến điều gì, đột nhiên phá lên cười, khuôn mặt đẫm nước mưa xinh đẹp động lòng người, hai mắt như được nước mưa gột tẩy sáng ngời.

Yết hầu Ninh Miễn khẽ nhúc nhích: “Em cười cái gì?”

Dư Tương nén cười lại: “Em không nói cho anh đâu.”

Chỉ là một bộ phim truyền hình có ba nhân vật và hoàn cảnh hiện tại rất giống nhau, hơn nữa còn có cảnh gõ cửa kinh điển, đáng tiếc thanh âm của bọn họ đã bị tiếng mưa lấn át.

Ninh Miễn mỉm cười: “Em không nói thì thôi vậy.”

Anh vừa nói xong, đằng sau cánh cửa có tiếng gâu gâu, hai người lập tức vui vẻ, là Quyển Quyển.

“Quyển Quyển, mở cửa cho mẹ.”

“Gâu!”

Ninh Miễn cười nói: “Quyển Quyển, con có nghe thấy không? Là cha đây.”

Quyển Quyển cắn chốt cửa rồi kéo sang một bên, cửa mở ra, hai người đều thở dài nhẹ nhõm, Ninh Miễn ôm lấy Dư Tương, nói: “Nghe lệnh của cha, một… hai… ba… chạy…”

Dư Tương nép dưới áo anh, cả người ướt sũng nhưng không hiểu sao cô vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.

Hai người chạy nhanh vào phòng khách, bà nội Ninh và dì Hạnh đang ngắm mưa bỗng nhiên giật mình vì phòng khách xuất hiện hai người ướt sũng, theo sau là Quyển Quyển đang rất phấn khích, giật mình, dì Hạnh đi lấy khăn tắm cho hai người.

“Ui da, có chuyện gì thế?”

Ninh Miễn lau lau nước trên đầu nói: “Dì Hạnh, bỏ đi, bọn con lên lầu thay quần áo đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play