Sau đó, toàn bộ nhân viên bận rộn hẳn lên.

Mùa đông vẫn luôn là khoảng thời gian vui chơi, sau khi anh đào nở, Khương Duệ Quân mời mọi người đi đạp thanh câu cá, thiếu Ninh Miễn cũng không sao, gọi cả Dư Tương cùng đi

Khương Duệ Quân mang theo bạn gái, Bùi Thừa Quang, Chu Tư Vi, thêm Ninh Triệt, cùng nhau lái xe đến ngoại ô.

“Năm ngoái chúng ta cũng đến nơi này...”

Mấy năm trước bọn họ còn gọi theo Dư Lộ và Bùi Thừa Hãn, nhưng mà Bùi Thừa Hãn từ rất lâu đã không còn đến nhà họ Bùi, Khương Duệ Quân cũng chỉ đón năm mới mới nhìn thấy anh ta một lần, còn Dư Lộ, nghe nói đã đính hôn, cũng rất ít đến nhà họ Bùi, càng đừng nói đi chơi chung với đám Khương Duệ Quân.

Khương Duệ Quân là anh em tốt với Dư Tương, lúc câu cá ngồi bên cạnh cô, thuận tiện hỏi vài câu tình huống gần đây của Ninh Miễn.

Lúc đang nói chuyện thì cá cắn câu, cần câu trong tay Dư Tương động đậy, kéo lên là một con cá đen dài, nhìn có vẻ không dễ mua, thịt cá lại ngon.

“Chị Tương, vận may của cậu cũng không tệ đấy!”

Từ sau khi Dư Tương và Ninh Miễn kết hôn, Khương Duệ Quân không ngừng trêu chọc gọi chị Tương, gọi chị dâu thì rất ít.

Dư Tương nháy mắt: “Giờ thì có món ăn rồi.”

Bạn gái của Khương Duệ Quân lại không thích thái độ quá đỗi thân mật của Khương Duệ Quân và Dư Tương, cố ý xách một cái ghế ngồi giữa hai người.

Trên thực thế, khoảng cách giữa Dư Tương và Khương Duệ Quân cũng phải tới một mét.

Khương Duệ Quân vô thức cau mày, cậu ta hiểu đối nhân xử thế thế nào, nhưng bạn gái không hiểu chuyện, cậu nhìn Dư Tương áy náy cười, lười biếng nói chuyện với bạn gái.

Dư Tương nhìn cái nơ bướm trên đầu cô gái, xách ghế của mình ra xa bọn họ một chút.

Có lẽ là vì thích ăn cá, chỗ Dư Tương ngồi có nhiều chú cá ngốc nghếch, cô liên tiếp câu được ba con, con sau to hơn con trước, Khương Duệ Quân còn chưa khai trương, vô cùng nghi ngờ nhân sinh.

“Chuyện gì thế? Mồi câu của chúng ta không giống nhau à? Có phải cậu lén thêm gì rồi không?”

Dư Tương lấy mồi cá từ trong hộp thiếc đưa cho cậu xem: “Nè, chính là mấy thứ này.”

Khương Duệ Quân lắc đầu: “Vậy thì kỳ lạ quá!”

Nhưng vì bạn gái ở đây, Dư Tương cũng là hoa đã có chủ, cậu ta không tiện đến gần, Chu Tư Vi và Bùi Thừa Quang cùng với Ninh Triệt đều ngồi cùng với Dư Tương, bọn họ đã câu được cá, chỉ có Khương Duệ Quân vẫn không có thu hoạch gì.

“Đi thôi, chúng ta đi nấu tiệc cá vàng?”

“Đợi đã, tôi cảm thấy là có cá cắn câu rồi!”

Khương Duệ Quân nín thở tập trung tinh thần, bạn gái cũng lo lắng không thôi, chỉ thấy cậu ta kéo mạnh cần câu tên, trên móc câu chỉ có một chú cá nhỏ hoạt bát lắc mạnh, ước chừng dài bằng ngón tay.

Mọi người cười điên cuồng...

“Anh không biết đâu, lúc đó tụi em cười sảng luôn, bạn gái Khương Duệ Quân đau lòng muốn chết, Khương Duệ Quân vội vàng dỗ cô ấy, để bọn em mỗi người chia cho cậu ấy một con cá, nhưng hai người không biết làm cá, đem về nhà đã gần c.h.ế.t cả rồi, mẹ Khương Duệ Quân nấu thành nồi cá lớn, để cho Khương Duệ Quân ăn sạch hết!”

“Khương Duệ Quân nói dì Lâm nấu cá không ngon, cậu ấy nói trong khoảng thời gian ngắn tới, cậu ấy không muốn ăn cá nữa!”

Ninh Miễn nghe cô nói, lông mày giãn ra: “Bọn em ăn cá chưa?”

“Ăn rồi ạ, còn để ba con nuôi trong ao, mỗi ngày Quyển Quyển luôn đi quanh bên bể, có lúc cá nổi lên, nó sẽ dùng móng bắt lấy, chẳng qua là không phải thật sự bắt cá lên.”

Ninh Miễn “ừ” một tiếng: “Quyển Quyển ham chơi.”

Ý cười của anh bỗng trầm xuống.

Cho dù anh không ở đấy, cuộc sống của Dư Tương vẫn tốt như cũ.

Dư Tương vắt óc suy nghĩ nói hết những chuyện thường ngày gần đây trong cuộc sống, cô giả vờ nhiệt tình, Ninh Miễn bên kia chỉ lạnh nhạt trả lời, đúng là ngượng ngùng.

Chẳng qua hai người đều rất ăn ý không biểu hiện không quá hợp trước mặt người lớn, đến cuối cùng là bà nội Ninh không nhịn được nhắc nhở cháu trai phải chú ý sức khỏe.

Mùa đông ấm áp không được mấy ngày, lại đến một trận đông lạnh, nơi nào cũng nhiệt độ cũng giảm, dưới yêu cầu của bà nội Ninh, Dư Tương đã mặc thêm một lớp áo bông, bà nói người rất nhanh, nhưng ngược lại mình lại đổ bệnh, sốt cao phải nhập viện.

Ninh Miễn lần nữa gọi điện là lúc Dư Tương vừa từ bệnh viện về, bây giờ vẫn là Dì Hạnh và ông đang ở bệnh viện chăm, để cô về nhà làm bài tập.

Điện thoại rung chuông, Dư Tương chạy xuống lầu, lúc nghe điện thoại còn đang ở hồng hộc.

“Alo?”

“Là anh.”

Dư Tương nhất thời chau mày, trước kia bà nội Ninh dặn dò nhiều lần, nếu như Ninh Miễn gọi điện tới, nhất định không được mới chuyện bà bị bệnh.

“Khụ, mấy ngày nay thế nào? Bà nội cùng mọi người đều không có nhà, đến nhà ông Khương chơi hết rồi.”

“Vẫn tốt, ông bà dạo này thế nào?”

DTV

“Đều rất tốt, hôm nay ông có thời gian, luôn ở bên bà, bà cũng rất vui.”

Ninh Miễn: “Ừ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play