Ăn cơm trưa còn tính là thoải mái, Dư Tương và Dư Kiến Kỳ xem nhau như không khí, không có cãi lộn giành giật, bình tĩnh ung dung ăn xong một bữa cơm, ngay cả Lâm Bảo Chi cũng không biết lúc nãy hai cha con cãi vã cái gì, tất nhiên cũng không có ai nhắc đến chuyện hôm nay là sinh nhật ai.

Sau khi ăn xong, Ninh Miễn và Dư Tương xin phép rời đi.

Trên đường về nhà, Dư Tương cảm thấy người bên cạnh có hơi quái lạ, bình thường không phải là chưa từng nhìn thấy cô và Dư Kiến Kỳ cãi nhau, sao hôm nay lại im lặng như thế?

"Anh bị sao vậy?"

Vẻ mặt của Ninh Miễn căng thẳng, lúc đặt câu hỏi còn cố tình nói chậm: "Trước kia đều trải qua sinh nhật như thế này sao?"

Dư Tương hiểu anh hỏi cái gì, không thèm để ý mà nhún vai: "Mấy năm trước không có ở nhà, em thực sự không nhớ đến, còn trước đó nữa thì cũng tạm được, hình như hằng năm đều như vậy."

"Em... có đau lòng không?"

Dư Tương nhíu mày: "Không đau lòng ạ, em đâu phải sống vì bọn họ, hơn nữa mười tháng nữa mới đến sinh nhật năm nay của em, chúng ta có thể đừng nói đến chuyện sinh nhật nữa được không?"

"Anh..."

Ninh Miễn nhìn dáng vẻ không thèm bận tâm của cô, cộng với sự chán ghét và khó chịu lúc ở nhà họ Dư vào buổi trưa, anh dừng lại, chậm rãi nói: "Sau này anh sẽ không quên sinh nhật của em nữa, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em."

"Anh có ý gì?"

Lòng bàn tay của Ninh Miễn bỗng trở nên ẩm ướt, anh rất hồi hộp vì chưa bao giờ nói ra lời ấp ủ ở trong lòng, anh không biết nên nói ra làm sao, sau khi đắn đo, anh khó khăn mở miệng, không dám nhìn nét mặt hiện giờ của cô.

"Anh nói là sẽ tổ chức sinh nhật cho em, sau này anh sẽ đối xử tốt với em."

Dư Tương hơi kinh ngạc, sau đó dùng giọng điệu giễu cợt hỏi: "Ninh Miễn, có phải là anh muốn cố ý đối xử tốt với em, khiến em cảm thấy đây là sự thật, sau đó đánh em một gậy cho tỉnh mộng không?"

Đơn giản mà nói, giả bộ như yêu cô, rồi lại nói không phải.

Ninh Miễn sững sờ, tấm lòng tràn đầy mong chờ thoáng chốc đóng băng, ngón tay anh khẽ động, đột nhiên nhanh trí, khẽ hỏi: "Em nghe thấy hết những lời Dư Lộ nói với anh sao?"

Dư Tương bình tĩnh gật đầu.

"Đúng vậy, em đứng ở trong góc, hai người không nhìn thấy em."

Sau khi Dư Tương đi ra ngoài thì đi vòng đến chỗ bán khoai nướng, ăn xong khoai nướng mới đi mua nước ngọt, lúc quay về đi đường tắt trong hẻm nhỏ về nhà, mới vừa lướt qua Ninh Miễn, lúc quẹo vào một con hẻm khác thì đúng lúc Dư Lộ đi ngang qua lối vào cuối con hẻm, vốn dĩ không nhìn thấy cô.

Cô bước đi nhẹ nhàng đến đầu hẻm, đúng lúc nghe thấy hai người nói chuyện. Mục đích Dư Lộ nói như vậy rất đơn giản, đoán chừng là châm ngòi ly gián, hơn nữa chọn góc độ rất tốt, nếu Dư Lộ nói với Ninh Miễn rằng cô thích Hứa Chấn Uyên, nói không chừng Ninh Miễn sẽ đi chứng thực chuyện này, mà nếu nói cô ta thích Ninh Miễn thì anh lại chỉ có thể nghe, bởi vì kể cho ai nghe cũng không phù hợp.

Dư Lộ còn vô cùng thành thật làm rõ lịch sử tranh chấp của hai chị em, hơn nữa cục diện ngày hôm nay, không cần Ninh Miễn chứng thực, chỉ cần suy nghĩ một chút những chuyện đã xảy ra lúc trước là có thể hiểu rõ.

Dư Tương đột nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với anh, cưỡng hôn anh, tỏ tình cũng chỉ vì cướp đi người mà Dư Lộ thích, đồng thời Dư Lộ còn ám chỉ rằng Dư Tương định cướp đi Hứa Chấn Uyên, vốn không có ý định chung sống thật tốt với Ninh Miễn.

Bây giờ Dư Tương không cần phải lo lắng về vấn đề ly hôn với Ninh Miễn trong tương lai, làm sao để phá vỡ tính cách si tình được thiết lập của mình lúc cao chạy bay xa nữa.

Thật ra từ lúc trước, Dư Tương đã hoài nghi sự si tình giả bộ đã bị lộ tẩy, cho nên Ninh Miễn mới bất chợt đối xử tốt với cô vì muốn trả thù, nhưng cô lại tin tưởng vào nhân phẩm của Ninh Miễn và giữ vững suy nghĩ của chính mình, cô đã giả bộ cảnh cáo, ngày sinh nhật tặng quà cũng không cho sắc mặt tốt.

Bởi vì Ninh Miễn không có khả năng thích cô, cô từng hỏi hai lần, chẳng phải anh vẫn nhấn mạnh rằng không thích cô sao? Nếu không thích, thì chính là không thích bị tùy tiện thao túng vận mệnh, chắc anh có ký ức ở kiếp trước, kiếp trước và kiếp này đều bị ép kết hôn bởi cùng một người phụ nữ, có lẽ Ninh Miễn cảm thấy không cam lòng nhỉ?

Ninh Miễn nhìn dáng vẻ chẳng để ý của cô, dần dần nắm chặt tay: "Em coi anh như vậy sao? Em cho rằng có thể đối xử với anh tùy ý phải không?"

Cho nên trong khoảng thời gian này anh rối rắm, lấy lòng đều chỉ là một vở kịch hài.

DTV

Dư Tương cười nhạt: "Anh còn nhớ rõ không? Tối hôm đó luật người thua cuộc thì phải uống rượu là do em đề nghị, anh có nhớ không?"

Buổi tối ngày hôm đó chơi đổ xúc xắc, người thua phải uống rượu, nếu không có tác dụng của cồn, chắc là Ninh Miễn sẽ có phòng bị, ít nhất sẽ không bị cô hôn.

Ninh Miễn cười lạnh gật đầu: "Tôi nhớ rõ, chuyện xảy ra tối hôm đó tôi đều nhớ rõ, Dư Tương, tôi sẽ khiến cô phải hối hận."

Hối hận vì đã trêu đùa anh xoay mòng mòng sao?

Dư Tương hơi giật mình, sau đó cười gật đầu: "Được, chẳng phải anh đã rất cố gắng vì chuyện này à? Em cảm thấy nếu không phải em đủ cảnh giác, anh có thể đã thành công, đúng không?"



Ninh Miễn không tự chủ được mà trả lời: "Đúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play