Hai tháng trước khi đi công tác thì Ninh Miễn định đi thăm hỏi nhà họ Dư cùng với Dư Tương, anh ước chừng một hai tháng chắc chưa về, đến nhà họ Dư là phép lịch sự.

Trước khi đi đã gọi điện thông báo, là Dư Kiến Kỳ tiếp điện thoại, bảo bọn họ cuối tuần hãy đến đó cùng nhau.

Đến nhà họ Dư rồi phát hiện ra Hứa Chấn Uyên đang ở đây, Lâm Bảo Chi thấy bọn họ đến đây thì có hơi bất ngờ, cười hỏi: "Sao bọn con lại đến đây vào hôm nay?"

DTV

Dư Tương cảm thấy kỳ lạ: "Ninh Miễn sắp đi công tác, con đã gọi điện nói rồi mà, cha không nói cho mẹ là tụi con sẽ đến đây sao?"

Lâm Bảo Chi nhíu mày: "Không có, ông già c.h.ế.t tiệt này quên nói cho mẹ biết chăng?"

Trong ánh mắt bà có chút bất an.

Dư Tương không hiểu tại sao lúc Dư Kiến Kỳ trở về, nhìn thấy bọn họ thì giống như chợt tỉnh ngộ, liên tục nói: "Cha nhận điện thoại của tụi con xong thì vội đi làm, quên nói với mẹ con hôm nay các con đến đây!"

"Vậy không chuẩn bị cơm cho chúng con sao?"

"Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó, sao lại không chuẩn bị cơm chứ?"

Dư Kiến Kỳ tiếp đón hai người con rể cùng ông uống trà, vừa cười vừa giải thích: "Hôm nay là sinh nhật của Lộ Lộ, đúng lúc hôm nay Chấn Uyên cũng được nghỉ phép, cả gia đình chúng ta cùng ăn cơm thật tốt."

Ninh Miễn nhíu mày, thản nhiên nói: "Thật sao ạ? Sinh nhật của Dư Tương và cô ta cách nhau hai tháng sao?"

Dư Kiến Kỳ sửng sốt: "Ừ ừ, đúng vậy, thật ra không tới hai tháng, hình như hai đứa nó cách nhau hơn một năm một tháng, ngày xưa tài chính rất eo hẹp, suýt chút nữa đã không muốn giữ lại Lộ Lộ."

Bởi vì sinh Dư Tương xong là đã sớm mang thai Dư Lộ, Dư Tương được nửa tuổi thì không có sữa uống, phải học theo người lớn uống nước cơm, thỉnh thoảng ăn một chút sữa bột đi mua, có điều lúc trước điều kiện không tốt, ngay cả sữa bột cũng hiếm khi mua được, cũng may hơn nửa tuổi là có thể ăn bột cơm, thật nhanh đã đến bây giờ.

Ninh Miễn bưng chén trà, bình tĩnh chờ Dư Kiến Kỳ nói tiếp, nhưng chỉ dừng lại ở việc cảm khái những năm hai chị em mới sinh ra thật gian nan, không còn gì khác nữa.

"Hồi bé Dư Tương cao xấp xỉ Dư Lộ, dẫn đi ra ngoài người ta còn tưởng là sinh đôi, từ nhỏ Tương Tương đã mạnh mẽ, còn thích bắt bẻ cha, tính tình của nó là vậy, Tiểu Ninh, sau này con đừng so đo với nó."

Ninh Miễn cau mày, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Dư Lộ quan sát vẻ mặt của anh, Ninh Miễn mờ hồ có chút không kiên nhẫn, giống như là không thích nghe chuyện liên quan đến Dư Tương.

Dư Tương cũng nghe thấy, cuối cùng hiểu được tại sao Dư Kiến Kỳ nói là hôm nay tập hợp mọi người.

Trong lòng Lâm Bảo Chi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, trừng mắt nhìn Dư Kiến Kỳ, trong đầu ông này toàn là gạch sao? Người ta nói chuyện với con rể, con rể chê trách con gái mình thì liền đe dọa uy h.i.ế.p khiến cho nhà người ta phải đối xử tốt với con mình, còn ông lại khen ngược, toàn nói bậy!

Hơn nữa, bà nhớ kỹ lần trước ông quên sinh nhật của Dư Tương, lúc này lại bảo Dư Tương và Ninh Miễn làm người tiếp khách ăn cơm vì sinh nhật của Dư Lộ, trong lòng Dư Tương chắc chắn khó chịu, thật sự ông này không có tý đầu óc nào! Một chút cũng không có!

"Thực ra, Dư Tương giống cha, đầu óc thông minh, nhưng thỉnh thoảng lại bướng bỉnh..."

Dư Tương đi vào trong phòng bếp ăn vụng đủ rồi, đi đến bưng chén trà trong tay Ninh Miễn uống một hơi cạn sạch, mệt mỏi cũng không khóc lóc om sòm, mỉm cười phản bác: "Cha, con không giống cha, nếu giống cha thì con đã c.h.ế.t tám kiếp rồi, còn nữa Dư Lộ mới là con gái của cha, sau này nói chuyện với người ta đừng nhắc đến con, con sợ ngứa tai, cũng không thích bị cha nhắc đến, cha cứ coi như không sinh ra con được không?"

Cô nhẹ nhàng khinh thường.

Dư Kiến Kỳ sửng sốt, hôm nay ông rất vui, vốn nghĩ rằng, Lâm Bảo Chi vẫn luôn cằn nhằn chuyện ông quên sinh nhật của Dư Tương, hôm nay cùng tụ họp ở đây để bù đắp, Dư Tương luôn mâu thuẫn với ông, ông không muốn khen cô, nhưng lần này lại đang khen là vì muốn hòa hoãn mối quan hệ một chút.

"Dư Tương..."

Dư Tương nhíu mày: "Mẹ con bảo con đi mua nước ngọt, mọi người cứ trò chuyện đi."

Cô nhấc chân rời đi, trong lòng vô cùng bình tĩnh, chỉ là nhớ đến lời nói của Dư Kiến Kỳ khiến cô buồn nôn, có lẽ những lời Lâm Bảo Chi bênh vực cô cũng sẽ làm cho Dư Lộ khó chịu?

Nhưng mà Dư Tương lười đứng ở góc độ khác tự hỏi, cô muốn khiến Dư Kiến Kỳ khó chịu mới có thể đánh tan lửa giận dâng lên trong đầu.

Trong phòng khách của nhà họ Dư, Dư Kiến Kỳ sững sờ ngồi ở trên sô pha, trong đầu toàn là vẻ mặt của Dư Tương lúc nói câu kia, không ầm ĩ không phá, bình thản giống như là đang nói chuyện bình thường nhất.

Đối với ông không có chút sự kính yêu dành cho người cha.

Mặt Dư Lộ hiện lên vẻ lo lắng, lắc lắc cánh tay ông: "Cha, cha bị sao vậy? Cha đừng tức giận, chị ấy chỉ là thuận miệng thôi, nhất định là chị ấy đang tức giận vì bị cha quên ngày sinh nhật, hôm nay chúc mừng sinh nhật cho chị ấy đi, đợi chị ấy trở lại rồi nói với chị ấy là được rồi."

Ninh Miễn rũ mi, che giấu sự chán ghét tột cùng và trái tim co rút đau đớn không biết tên.

Dư Tương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play