Kỳ Thao bất lực, nghiêm túc giải thích, cười không được khóc cũng không xong: “Tại sao bình thường tôi đi làm thì không gặp mọi người, hôm nay tôi đến trễ thì nhất quyết gặp phải vậy? Nói cho tôi biết chuyện gì đây?”

Hai người hóng hớt lập tức thu hồi suy nghĩ lại, chuyên tâm làm việc.

Kỳ Thao ngồi vào bàn làm việc chuẩn bị thu thập dữ liệu, vừa đưa tay lên thì vết nứt trên tay đang rỉ máu, trông hơi nghiêm trọng, anh ta chau mày lại lập tức mở ngăn kéo ra, nhìn trước ngó sau thấy không ai chú ý mới mở chiếc hộp kem dưỡng trắng da ngọc trai ra, lấy một ít thoa lên tay, sau khi thoa xong quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

Cũng không biết một sinh viên đại học như Dư Tương sao lại có nhiều suy nghĩ kỳ lạ đến vậy, vậy mà lại có hứng thú với kinh doanh, nếu như cô không học đại học thì có thể đến cửa hàng Bách Hóa làm việc.

Tiếc là…

Kỳ Thao dẹp hết những suy nghĩ lung tung kia, vùi đầu làm việc.

Lượng người ở quầy hàng mỹ phẩm dần dần tăng lên, nhân viên bán hoàn rất thích Dư Tương, nguyên nhân không gì khác chính là có thể giúp nhân viên bán hàng bớt được một phần việc, hàng bán được nhiều cô ấy còn được khen thưởng nữa, còn thuận tiện nghe một chút kiến thức dưỡng da, có cô gái nào không hứng thú được cơ chứ?

Trước khi khách hàng đến, nhân viên bán hàng đã nói với Dư Tương: “Sao giữa các nhà máy với nhau lại khác biệt lớn đến thế? Nhà máy của các cô là nhà máy đầu tiên cho người đến quầy hàng để giúp đỡ bán hàng đấy, người ta ai nấy đều bán được hàng xong thì không hỏi đến nữa!”

Hoàn toàn không nhận ra đây là kẻ lừa gạt đã đến mua đồ ở quầy hàng của cô ấy lúc kem dưỡng trắng da tung ra thị trường.

Dư Tương thần bí cười: “Tổ trưởng của chúng tôi đã ra quy định, sản phẩm bắt buộc phải phục vụ cho nhân dân quần chúng, chúng tôi đến đấy là để nghe tiếng lòng của mọi người để kịp thời điều chỉnh.”

Nói trắng ra là nhà máy chưa tái cơ cấu bán được bao nhiêu hàng thì công nhân được trả bấy nhiêu tiền lương, một cây củ cải một cái hố, công việc làm xong, mọi việc thuận lợi, không ai nhìn vào cách phục vụ sau khi bán, nhà máy Tân Hoa thay đổi sớm, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, không thể không nâng cao phục vụ để kiếm nhiều tiền hơn.

Nhà máy kiếm được nhiều thì Dư Tương được chia hoa hồng nhiều.

Kế hoạch hoàn hảo.

Vốn khách hàng trước mặt đều là cha mẹ, là thượng đế nên lúc Dư Tương giảng giải rất nghiêm túc, bên cạnh còn có nhân viên của nhà máy Tân Hoa, là một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi, là do Trương Phi sắp xếp để “giấu sư học nghệ”, Dư Tương còn phải đi học, không thể nào mỗi tuần đều đến cửa hàng Bách Hóa trông chừng, Trương Phi muốn bảo nhân viên này học được chút gì đó, tương lai sẽ có chỗ dùng đến.

Dư Tương nghe Chu Tư Vi báo lại, cô gái này không phải người ngoài mà là em họ của Trương Phi.

Nhưng Dư Tương cũng không định giấu giếm điều gì, cho dù Trương Phi không cho người đến thì người bên cạnh chỉ cần nghiêm túc lắng nghe thì đều học được, dám nói ra thì không sợ người khác biết.

Thỉnh thoảng Dư Tương sẽ nhắc nhở cô gái ấy rèn luyện.

“Thúy Thúy, cố đừng chỉ nhìn mà không nói như vậy, cô dám nói ra thì sau này sẽ không còn thấy sợ nữa, những gì tôi nói với người ta lúc nãy cô đều nhớ hết rồi đúng không? Nếu như có người hỏi cô thì cứ nói như những gì tôi nói là được, biết chưa?”

Sử Thúy Thúy khép nép gật đầu, cuối cùng dưới ánh mắt cổ vũ của Dư Tương, cô ấy đã thử giảng giải với người khác: “Xà phòng rửa mặt của chúng tôi đều dùng ---”

Người ta không tin cô ấy, cứ nhắm lấy Dư Tương mà hỏi.

Dư Tương tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa cho Sử Thúy Thúy một ánh mắt an ủi.

Bận rộn đến mười một giờ trưa, dòng người dần dần tản đi, hàng hóa trên quầy trang điểm được bán đi không ít, doanh thu rất khả quan, miệng của nhân viên bán hàng đều cong cả lên.

“Tiểu Dư, trưa nay cô đến nhà ăn của chúng tôi ăn cơm đi, tôi mời cô!”

Dư Tương cười cười, còn chưa đồng ý thì đã thấy người quen bước đến.

DTV

Không phải ai khác, là anh em ruột.

Dư Lộ nhìn thấy Dư Tương thì nụ cười lập tức cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục lại: “Chị, sao chị lại ở đây?”

Sắc mặt Dư Uy không thoải mái cho lắm, trông có vẻ không vui, còn có chút chột dạ không được tự nhiên.

Dư Tương hắng giọng, ánh mắt nhìn ra phía sau hai anh em và cô gái lạ mặt kia, suy nghĩ quay cuồng, mặt bình tĩnh đáp lại: “Không phải em thấy rồi sao? Kiếm ít tiền vụn vặt ấy mà.”

Sử Thúy Thúy đứng bên cạnh nghe vậy thì quyết định nên im miệng, Dư Tương đang kiếm ít bạc lẻ, vậy thì cô ấy ngay cả bữa cơm của ăn mày cũng không bằng rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play