“Ninh Miễn Ninh Miễn! Anh thử sử dụng xà phòng rửa mặt này xem thế nào?”

Ninh Miễn nghe thấy cô liên tục gọi tên mình thì nếp nhăn giữa hai chân mày tự giác giãn ra, nghe lời cô vào phòng vệ sinh, rửa mặt theo yêu cầu rồi phản hồi lại.

“Thế nào? Có phải rất thoải mái không?”

Dư Tương ân cần đưa khăn mặt, cô nhớ có lúc Ninh Miễn cũng sẽ dùng xà phòng thơm để rửa mặt.

Ninh Miễn lau mặt, anh đã quen với việc phản hồi lại cho cô cảm nhận sau khi sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, nhưng nghiệm được không nhiều lắm, chỉ nói: “Hình như sử dụng rất tốt.”

“Có mắt nhìn!”

Dư Tương tiếp tục hành trình đại nghiệp gỡ khuôn, sau khi chiếc hộp thiếc đơn giản nhất hoàn thành thì những cái còn lại cái sau khó hơn cái trước, kem bảo vệ da là hộp tròn, là một khuôn đúc hoàn hảo cho dung dịch xà phòng, lúc gỡ khuôn chỉ có thể cố gắng hết sức tách ra từng chút một.

Cô cầm lấy con d.a.o chăm chú làm việc, nhưng con d.a.o không hoàn toàn nghe lời, giữa xà phòng rửa mặt và khuôn rất trơn nên Dư Tương đã bị cắt trúng mu bàn tay.

“Ây da!”

Ninh Miễn lập tức nhìn sang: “Sao vậy?”

Dư Tương cúi đầu nhìn lớp da bị d.a.o cắt trúng không hề hấn gì, nhưng giây tiếp theo đã tước ra một đường m.á.u tươi, vậy mà cô lại có thể bình tĩnh yêu cầu: “Anh lấy giúp em vài tờ khăn giấy nhé.”

Ninh Miễn thấy m.á.u trên tay cô đang rơi xuống, trong đầu đột nhiên có một khoảng trống, ngay sau đó đã mang khăn giấy qua đó.

“Em ấn vào vết thương trước, chúng ta đi vệ sinh vết thương rồi băng bó nó lại.”

Dư Tương thấy tốc độ m.á.u chảy của vết thương, đúng thật là bị cắt trúng da, vết thương không sâu nên bình tĩnh từ chối: “Lát nữa là m.á.u sẽ ngưng chảy thôi, không sao đâu, em biết mình bị gì mà.”

Ninh Miễn chau mày, nhìn chằm chằm vào tay cô một lúc, sau khi thấy vết thương dần dần ngưng chảy m.á.u thì mới không còn căng thẳng.

“Trong nhà không có bông sát khuẩn, anh đến phòng khám mua một ít.”

“Không cần đâu nhỉ?”

Ninh Miễn cầm áo bông lên: “Chuẩn bị trước đi, sau này anh đến công trường cũng sẽ mang theo.”

Hửm?

Dư Tương suy nghĩ một lúc, có thể là do lúc ở công trường dễ bị thương nên phải mang theo bông sát khuẩn để tiêu độc, cô không ngăn anh, chỉ đau đầu nhìn những bánh xà phòng rửa mặt chưa được gỡ ra khỏi khuôn.

“------ Em đừng động vào nó nữa, quay về anh sẽ làm thay em.”

Trước khi anh ra khỏi cửa đã dặn dò như vậy.

Dư Tương ngoan ngoãn ồ một tiếng.

Tốc độ của Ninh Miễn rất nhanh, vốn dĩ gần khu chung cư có phòng khám, đi về chưa đến hai mươi phút, bông sát khuẩn đã được mua về rồi, còn có cồn sát khuẩn nữa, đương nhiên Dư Tương phải dùng một lần rồi.

Trong lúc cô xử lý vết thương thì Ninh Miễn đã đảm nhận nhiệm vụ, đang cố gắng hết sức đảm bảo xà phòng rửa mặt được gỡ ra khỏi khuôn trong tình trạng không sứt mẻ gì.

Dư Tương nhỏ giọng lầm bầm: “Sớm biết như vậy thì em đã tìm anh giúp rồi.”

Ninh Miễn hơi mất tập trung, con d.a.o không nghe lời cắt phải ngón tay.

Phòng khách lập tức im lặng.

Dư Tương đẩy bông sát khuẩn qua đó: “Đó, vừa đúng lúc dùng tới.”

Đơn giản có thể nói là đã đoán trước được điều này.

Ninh Miễn nghe thấy vậy thì ừm một tiếng, đôi chân mày anh tuấn kia lại chau lại, tiện tay lau đi, dán băng gạc lên rồi tiếp tục phấn đấu.

“Hay là cứ để đó đi? Mấy miếng này đã đủ để dùng rất lâu rồi…”

Xà phòng rửa mặt không kiếm được tiền thì rất có lỗi với m.á.u họ đổ ra.

“Không cần, sẽ lành nhanh thôi, tay anh không sao?”

Đang yên đang lành tự nhiên hai vợ chồng đều bị thương ở tay, rất… xứng đôi đấy chứ.

DTV

Không hổ là một đôi.

Tinh thần nghiêm túc của Ninh Miễn bỗng nhiên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Dư Tương cảm thấy khó hiểu, lòng dạ đàn ông sâu như đáy biển, không hiểu nổi thì bỏ qua vậy, từ bỏ đúng lúc mới có thể vui vẻ được.

Toàn bộ xà phòng rửa mặt đã được lấy ra, Dư Tương chỉnh xung quanh xà phòng lại cho đẹp, lấy hai cái trông nhìn được ra để tặng cho mẹ hai bên dùng thử, những cái nhỏ còn lại thì phân phát cho bạn bè.

“Ninh Miễn, anh có muốn lấy một cái không? Đúng rồi, lúc nãy anh nói công trường, anh sắp đi công tác à?”

“Vẫn chưa chắc chắn.”

Nhưng có thể nghe được sự mong chờ trong lời nói của cô.

Ninh Miễn nhìn sang, lấy chiếc bánh xà phòng rửa mặt đẹp nhất trong số còn sót lại.

Dư Tương cười nghiêng đầu hỏi: “Có phải thấy được lợi ích rồi không? Nếu như độ làm sạch không đủ thì anh có thể nói với em, lúc về em xem thử nó có hợp với anh không.”

“Được.”

Sau khi Ninh Miễn đồng ý anh rời mắt đi không nhìn cô nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play