Ninh Miễn cụp mắt suy tư. Anh nhìn vẻ mặt trông có vẻ trầm tư của cô rồi nhẹ giọng hỏi: "Em định làm thế nào?"
Dư Tương cảm thấy rất kỳ quái: "Sao anh lại quan tâm đến việc này vậy?"
"Anh thuận miệng hỏi chút thôi."
Dù sao anh cũng là con rể nhà họ Dư mà. Muốn biết việc này cũng không có gì là quá đáng nhỉ?
Dư Tương chống cằm, thuận miệng đáp: "Em nghĩ rằng việc cưới xin của Dư Lộ và HCU sẽ không quá thuận lợi đâu."
Như vậy cho dù hệ thống muốn cô tác thành cho Ninh Miễn và Dư Lộ thì vẫn còn có thể. Cô cũng muốn thử rốt cuộc Ninh Miễn đang suy nghĩ cái gì. Bình thường anh không quan tâm đến những việc này, thế mà bây giờ anh lại quan tâm đến tiến trình, hoặc anh hoàn toàn không hề quan tâm.
Màu mắt của Ninh Miễn tối xuống: "Em rất chờ mong việc cưới xin của hai người bọn họ không thuận lợi sao?"
"... Sai, em không nói vậy đây nhé! Anh đừng nói như kiểu em là một người xấu xa vậy chứ?"
Ninh Miễn ừ một tiếng, khí thế dần trở nên u ám.
Ở chung đã lâu nên hai người đều hiểu được một phần tính tình của đối phương. Sự cố ý phủ nhận của Dư Tương rõ ràng là đang hy vọng như thế. Mà người Ninh Miễn quan tâm thì không nói cũng hiểu.
Dư Tương rất muốn thử xem rốt cuộc Ninh Miễn có ý gì với Dư Lộ, nhưng cô không thể mạo hiểm để bị phát hiện được.
Nhịn xuống.
Hai người mang nặng tâm tư ăn xong cơm chiều, sau đó lại khôi phục lại tháng ngày mình tự làm mình tự hưởng như trước, đơn giản nhưng cũng xem như là ngon miệng. Sau khi ăn xong Ninh Miễn đi rửa bát. Dư Tương định đi ngủ sớm, nhưng lúc nằm lên giường thì lại hết buồn ngủ.
Mãi đến khi Ninh Miễn gõ cửa phòng.
"Cửa không khóa, anh có thể vào."
Từng có kinh nghiệm bị kiểm tra đột xuất nên hai người rất ăn ý chuyển chiến trường chính về phía phòng ngủ chính. Mọi vật dụng hằng ngày đều đặt ở đó cả. Chỉ là buổi tối Ninh Miễn rất ít khi vào ngủ trong phòng ngủ chính. Hơn nữa trước khi đi ngủ hai người bọn họ thường không quấy rầy lẫn nhau. Sáng sớm anh sẽ vào phòng lấy đồ, tiện thể làm đồng hồ báo thức cho cô luôn.
DTV
Cửa bị đẩy nhẹ ra. Ninh Miễn cầm theo một thứ đồ đi vào. Dư Tương chỉ mở một chiếc đèn bàn nên không thấy rõ đó là cái gì.
Ninh Miễn cứ đứng mãi không nhúc nhích trước cửa. Lúc cô khó hiểu nhìn sang, anh mới giả vờ ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ, sau đó đưa đồ trong tay cho cô.
"Cái gì thế?"
Dư Tương nhận lấy, thấy mềm mềm. Cô mở ra thì thấy đó là một chiếc khăn quàng cổ dài màu đỏ, vừa mềm mại vừa ấm áp, sờ lên thì thấy nó được đan bằng chất liệu không tồi. Chỉ là không lễ tết gì sao tự nhiên lại tặng quà vậy?
"Tặng em hả?"
"Ừ."
Ninh Miễn cố gắng làm biểu cảm của mình trở nên lạnh nhạt bình tĩnh hơn. Lúc nói chuyện, linh hồn và thể xác anh gần như tách rời nhau ra, gần như anh có thể nhìn ra cả lời nói sứt sẹo của mình: "Ngày hôm qua anh xem lịch, nhớ đến sinh nhật của em nên đã hỏi ý kiến của Chu Tư Vi để mua cho em một món quà, tiện thể cảm ơn em... Trong khoảng thời gian này đã làm người lớn trong nhà vui vẻ."
Dư Tương thật sự ngẩn ra một lúc rồi mới hỏi lại lần nữa: "Sinh nhật em á?"
Sinh nhật của cô vào cuối năm, ngày hai mươi tám tháng mười hai, gần với đêm giao thừa ba mươi nên rất dễ khiến người ta nhớ nhầm sinh nhật của cô là vào ngày giao thừa. Thỉnh thoảng Lâm Bảo Chi cũng sẽ nhớ nhầm. Tết năm nay cô còn phải đón tiếp khách từ xa tới, Dư Tương còn là tâm điểm chú ý của mọi người nên ai ai cũng bận ngược bận xuôi, ngay cả bản thân Dư Tương cũng quên mất sinh nhật của mình.
Lúc cô mang máng nhớ tới thì đã qua một tuần rồi. Không ngờ rằng món quà sinh nhật duy nhất cô nhận được lại đến từ Ninh Miễn.
Thảo nào hồi chiều Chu Tư Vi lại muốn nói rồi thôi.
Dư Tương giơ tay nhận lấy khăn quàng cổ, còn nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh, khăn quàng đẹp lắm."
Cô ngạc nhiên hơn là vui vẻ. Rõ ràng là cô đã cảnh cáo Ninh Miễn rồi cơ mà, sao anh lại biến mọi việc càng ngày càng nghiêm trọng thế này?
Đương nhiên Ninh Miễn sẽ không phân tích sai cảm xúc của cô. Thế nên sự vui vẻ ban đầu bỗng chốc không còn nữa. Linh hồn và cơ thể anh dần hòa lại làm một. Anh tỉnh táo lại rồi nghi ngờ hỏi: "Em đang giận vì quên mất sinh nhật của mình hả?"
Lúc anh nhận được hai món quà sinh nhật của Dư Tương, anh đều rất thích.
"Em có giận đâu. Em chỉ không ngờ anh lại nhớ tới sinh nhật em. Thật ra cũng đã nhiều năm rồi em không đón sinh nhật. Ặc, không phải em cố ý nói để anh đồng cảm hay ghét bỏ gì món quà của anh đâu. Em chỉ nói lời thật lòng thôi."
Cho nên, không thích, không cảm động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT