Bà vô thức cảm thấy trong chuyện này còn ẩn chứa điều gì đó.
Bên kia, Dư Uy và Lạc Hải Đường tận mắt nhìn ba người Dư Lộ đi lên xe công cộng rồi mới thở dài một hơi.
Lạc Hải Đường thấy sự cẩn thận quá đáng của Dư Uy thì trong lòng vừa chua xót vừa tức giận. Cô ấy bất chấp sự rụt rè của các cô gái mà hỏi thẳng: "Anh sao thế? Sợ em gặp được người nhà anh à?"
Rõ ràng người chột dạ hơn là cô ấy nhưng cô ấy lại không nhịn được mà đánh đòn phủ đầu trước, trong đầu cảm thấy chắc chắn Dư Uy sẽ giải thích rõ với mình.
Dư Uy vò đầu: "Em còn quá nhỏ."
Lúc cứu người, cô gái này nấp trong lòng anh ta. Sau khi được an toàn, hai người liếc nhìn nhau, Dư Uy biết ngay mình đã động lòng với người ta.
Nhưng Lạc Hải Đường lại chỉ lớn bằng Dư Tương. Anh ta không xác định được rốt cuộc hai người có thể phát triển được hay không, sợ người nhà biết được lại điên cuồng thúc giục kết hôn.
Lạc Hải Đường cắn cắn môi, chẳng rõ trong lòng có cảm giác gì nữa. Từ giây phút Dư Uy từ trên trời giáng xuống kia, cô ấy đã quên mất cái mà Khương Duệ Quân luôn rồi, trong lòng trong mắt cô ấy chỉ còn một người này nữa mà thôi. Ngay cả trong mơ cô ấy cũng mơ về tất cả những gì đã xảy ra ở ngày hôm đó, nhớ đến Dư Uy là mặt đỏ tim đập. Nhưng ai mà biết!
"Em làm sao thế?"
Lạc Hải Đường dở khóc dở cười, mất hứng nói: "Em khó chịu trong lòng, không biết nên làm cái gì bây giờ. Nếu Dư Lộ không muốn..."
Để cô ấy và Dư Uy đến với nhau thì làm sao bây giờ?
Dư Uy cảm thấy khó hiểu: "Chuyện này thì liên quan gì đến Lộ Lộ? Em ấy rồi cũng phải kết hôn thôi, sao có thể không cho anh..."
Thanh niên lớn tuổi cuối cùng cũng ngại ngùng nhận ra cô gái nhỏ đang đùa giỡn mình.
Lạc Hải Đường khó mà nói ra chuyện anh trai mình đã từng thích Dư Lộ được. Chuyện này rất xấu hổ. Vốn dĩ là cô ấy vênh mặt hất hàm sai khiến Dư Lộ, bây giờ lại đổi thành cô ấy đến nhà họ Dư, ắt phải cúi đầu trước em gái của chồng tương lai. Khó mà nói trước được rằng Dư Lộ sẽ không so đo với cô ấy...
Đúng rồi, Dư Lộ có phải chỉ có một em gái đâu!
"Dư Uy, anh có thể gọi điện thoại cho Dư Tương được không?"
"Ừ?"
Chuyện này lại liên quan gì đến Dư Tương nữa vậy?
Lạc Hải Đường vô cùng sốt ruột, kiên quyết muốn gọi điện thoại nên Dư Uy cũng thuận theo.
Lúc điện thoại được kết nối, mấy người Dư Tương vừa mới về đến nhà họ Ninh. Ninh Miễn nhận điện thoại, ánh mắt lại vô thức mang theo ý cười: "Dư Tương, qua nghe điện thoại này."
"Ai thế?"
"Anh cả, Dư Uy."
Dư Tương lẩm bẩm nói: "Dư Uy tìm em làm gì?"
Nhận điện thoại, phía đầu bên kia lại truyền tới giọng nói uất ức của Lạc Hải Đường: "Dư Tương..."
Ặc.
Dư Tương đổi một tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, chống cằm nhìn xung quanh rồi đáp lại: "Cô cả nhà họ Lạc bị làm sao vậy? Có phải anh trai tôi bắt nạt cô không? Không sao đâu, cô cứ đánh anh ấy đi là được. Anh ấy sẽ cam chịu không dám đánh trả đâu."
Ngón tay Lạc Hải Đường bối rối xoay quanh điện thoại, ngay cả tiếng khóc cũng nghẹn lại một chút, lên án một cách yếu ớt: "Dư Tương, cô không thể nhìn tôi bị cười cợt được. Tôi vừa nhớ ra cô và Dư Lộ là chị em ruột. Nhưng mà bây giờ tôi phải làm gì đây? Vừa rồi chúng tôi gặp phải Dư Lộ..."
Cũng không biết chuyện nhà họ Dư là do ai quyết định. Nếu cha mẹ Dư Uy nghe lời Dư Lộ thì chẳng phải việc yêu đương của cô ấy sẽ thất bại sao?
"Dừng dừng dừng, cô đừng bắt tôi nghe cô khóc nữa, lòng dạ tôi rất cứng rắn. Còn nữa, cái người bên cạnh cô hẳn là cũng không nỡ để cô khóc như vậy. Hai người vừa mới ở bên nhau còn chưa được một tháng đâu, đừng có gấp vậy chứ?"
"Nhưng mà lo trước tính sau..."
Dư Tương nghe vậy thì cạn lời, đồng thời cũng xác định cô cả này đúng là thích Dư Uy thật rồi. Trong nguyên văn chưa hề công bố người sẽ kết hôn với Dư Uy là ai. Bởi vì cảm thấy thẹn với nguyên thân, lại không giúp nguyên thân đối phó với Dư Lộ nên Dư Uy vẫn luôn ở thế khó xử, từng có đối tượng mình thích nhưng lại không thể thành công ghép thành một đôi.
Cũng không biết cặp đôi này có thể đến với nhau hay không.
"Ồ, thật ra cô không cần gấp vậy đâu. Cô không nhận ra người đàn ông đứng bên cạnh cô ta hôm nay là ai à?"
Lạc Hải Đường ngẩn ra một lúc: "Là ai cơ?"
Dư Tương có lòng nhắc nhở: "Lần trước chúng ta gặp chuyện không may ở cửa hàng Bách Hóa có mấy người đàn ông đến đấy. Cô nghĩ mà xem có phải người đó trông rất quen không?"
"Tôi nhớ ra rồi, là người đàn ông buộc cánh tay kia!"
DTV
"Đúng vậy."
Lạc Hải Đường tiếp tục nghi ngờ: "Vậy sau đó thì sao?"
Dư Tương nhíu mày, vừa định nói có gấp tôi cũng không giúp được thì bỗng có một ly nước đưa tới trước mặt cô. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Ninh Miễn rót cho bản thân một ly rồi lại đưa cho cô một ly, rõ ràng là muốn cắt ngang cuộc trò chuyện của cô.