Ninh Miễn biết cô không yên lòng nên đã thấp giọng giải thích: "Mẹ cũng không biết số đo cụ thể của anh. Trước kia người giúp anh cắt vải đều là dì Hạnh."

Dư Tương chớp mắt mấy cái, càng yên tâm hơn, nhưng cô cũng không muốn hiểu vì sao Ninh Miễn phải tự mình mở miệng ra giải thích.

Ngày hôm qua ở nhà họ Dư cũng thế. Anh biết rõ rằng cô đang gây sự đối phó với Dư Lộ nhưng vẫn mở miệng nói giúp cho cô, khác xa với trước kia luôn ngồi yên không để ý. Sự thay đổi này không khiến Dư Tương cảm thấy vui vẻ vì được giúp đỡ chút nào, trái lại còn cảm thấy cái gáy lành lạnh.

Gần đây Ninh Miễn trở nên ấm áp đến đáng sợ. Ngay cả hệ thống cũng không thể đưa ra được một lời giải thích nào. Thế nên Dư Tương chỉ có thể cẩn thận hơn.

Lúc tính tiền vải dệt rồi chuẩn bị rời đi, Dư Tương quay người lại liền đụng phải người mình không thích gặp, trong đầu cô chỉ hiện lên bốn chữ - oan gia ngõ hẹp.

Người tới không phải ai khác mà chính là Dư Lộ, Hứa Chấn Uyên cùng mẹ Hứa đến cửa hàng Bách Hóa để mở mang tầm mắt.

Dư Lộ cười dịu dàng: "Chị, bác Chu, anh rể, mọi người cũng đi mua đồ à?"

Dư Tương giới thiệu hai bên với nhau: "Mẹ, đây là đối tượng của Lộ Lộ, đây là mẹ chồng tương lai của cô ta. Mấy ngày này bọn họ đến Yến Thành để bàn bạc chuyện cưới hỏi."

"Ồ, xin chào xin chào."

Chu Cầm Vận cười hòa nhã, chủ động tiến lên bắt tay với mẹ Hứa. Mẹ Hứa hơi ngạc nhiên, lúc bắt tay mới phát hiện một người có lòng bàn tay bóng loáng mềm mại, một người lại thô ráp gồ ghề, ở giữa còn có rất nhiều nếp nhăn nứt nẻ, hơn nữa quần áo cách ăn mặc và vẻ bề ngoài cũng khác biệt rất lớn.

Mẹ Hứa lại ngạc nhiên nói: "Không nhìn ra luôn đó. Thế mà bà lại là mẹ của Tiểu Ninh. Trông còn trẻ quá."

Chu Cầm Vận nở một nụ cười chân thành: "Bà cũng rất có tinh thần. Trên đường đến đây tốt đẹp cả chứ?"

"Cũng được, cũng được."

Mẹ Hứa lại lặp lại bài văn mình đã nói khi đến nhà họ Dư ngày hôm qua. Bởi vì trông mẹ con nhà họ Ninh khí chất hơn người nên cho dù bà có đứa con trai vĩ đại tham gia quân đội mà được người trong thôn tâng bốc thì cũng cảm thấy bó chân bó tay khi tới thành phố lớn này. Ở đây còn không tự do tự tại bằng trong thôn.

Còn Hứa Chấn Uyên thì lại trông rất thản nhiên. Anh ta chào hỏi Ninh Miễn rồi trả lời các câu hỏi của Chu Cầm Vận một các tự nhiên.

Hai chị em Dư Tương và Dư Lộ đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt rất vui vẻ nhưng vẫn duy trì khoảng cách xã giao trên một mét.

Bởi vì là người nhà mẹ đẻ của con dâu nên Chu Cầm Vận cũng không hề tỏ ra khinh thường mà là tán gẫu thêm một lát.

"Tôi nghe Tương Tương nói việc cưới xin của hai người đã định ra đâu vào đó cả rồi. Đến lúc đó nhớ để Tương Tương mang thiệp mời về cho tôi nhé, tôi còn chờ tặng quà cưới cho Lộ Lộ đấy."

Việc cưới xin của Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên tạm thời định vào tháng tư mùa xuân năm nay. Khi đến nhà họ Hứa mang theo thiệp xin cưới. Dư Kiến Kỳ tự tay viết xuống, chỉ cờ Hứa Chấn Uyên quay về đơn vị nộp báo cáo kết hôn nữa là sẽ có thể chuẩn bị cưới.

Để tỏ lòng thành, cha Hứa đã đưa luôn số tiền hồi môn mà ông mang đến giao cho Hứa Chấn Uyên và Dư Lộ đi đặt mua đồ ngay tại chỗ.

"Dư Lộ thích cái gì thì cứ mua đi. Hai người các con kết hôn vui vẻ là được."

Đây là lời tán thành rất lớn với Dư Lộ, cũng là lý do ngày hôm nay đoàn người bọn họ đến cửa hàng Bách Hóa mua đồ.

Dư Lộ vui vô cùng. Mặc dù Hứa Chấn Uyên từ chối nhưng cô ta cũng hiểu được rằng cha mẹ chồng tương lai vô cùng đáng yêu. Sau khi gả đến nhà họ Hứa tất nhiên nhà họ Hứa sẽ nâng đỡ cô ta, tương lai bên nhà mẹ đẻ cô ta cũng sẽ nâng đỡ Hứa Chấn Uyên. Còn Dư Tương thì là trèo cao, người nhà họ Ninh không phải người dễ chọc. Dư Tương chỉ có thể cẩn thận ân cần hầu hạ bọn họ mà thôi. Cho dù ngày hôm qua Ninh Miễn nói rất êm tai cái gì mà tạm thời chưa có ý định sinh con, nhưng thật ra là Ninh Miễn không muốn để Dư Tương sinh con cho anh thì có.

Hơn nữa hôm nay nhìn thấy Chu Cầm Vận bình tĩnh xã giao, cô ta lại càng cảm thấy những gì mình đoán là thật. Dư Tương đã phải cố gắng không ít mới có thể bày tỏ tình cảm với Chu Cầm Vận.

Sau khi nói chuyện xong, Chu Cầm Vận còn muốn mời bọn họ đi ăn cơm.

Dư Lộ khéo léo từ chối: "Bác gái, mọi người cứ đi đi ạ. Chúng cháu như thế này còn phải quay về nhà khách gặp mặt cả nhà nữa. Hôm nào chúng cháu lại đến chào hỏi bác gái."

Chu Cầm Vận cũng không ép buộc, chỉ cười khanh khách nói: "Hôm nào cháu tới tìm chị gái thì đừng khách khí, muốn tới cứ tới nhé."

"Cảm ơn bác gái."

Hai bên cứ vậy mà tách ra đi mua đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play