Đồng thời tâm trạng cũng rất nặng nề, Dư Lộ không hề ngây thơ, con người này thật sự có thể giúp Ninh Miễn độ kiếp sao?
Hệ thống Trường Phong trở nên ưu sầu, điều mà trước nay chưa từng có.
Dư Tương không làm phiền thời gian suy nghĩ của nó, nhưng cuối cùng hệ thống vẫn kiên trì với nhiệm vụ trước kia đã giao cho Dư Tương, quan sát Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên, vẫn chưa nhắc đến chuyện tác hợp Ninh Miễn và Dư Lộ.
Kết quả sau cuộc trò chuyện, bỗng nhiên Dư Tương nhớ ra là không hề tìm ra được cách để hai người họ tránh ngủ chung với nhau, đồng thời lúc Ninh Miễn quay về đã uống rượu.
Trông khác hơn so với bình thường.
“Anh uống rượu rồi sao?”
Ninh Miễn cười phủ nhận: “Không có.”
Cười nhiều hơn so với bình thường, cũng rất buông thả, sau khi nằm dài trên giường thì không ngủ, cứ mở trừng mắt ra ngẩn ngơ, hỏi Dư Tương lúc nãy ở nhà làm gì, rõ ràng đã say rồi.
Trông hơi đáng yêu.
“Ninh Miễn, sau khi anh uống rượu thì ngủ có ngon không?”
“Trước đến nay anh ngủ rất ngoan mà, chỉ có em ngủ mới không ngoan mà thôi.”
Anh quay đầu sang đây, trong mắt đầy sự dịu dàng, như thể hai người là đôi vợ chồng bình thường không thể bình thường hơn, vì chuyện nhỏ như bình thường ngủ thế nào mà cãi nhau.
Dư Tương rung động, nghĩ đến câu danh ngôn rượu vào lời ra, cô quỳ trên giường cong người nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Ninh Miễn, em là ai đây?”
Sắc mặt Ninh Miễn không thay đổi, ngậm miệng cười hỏi lại: “Dư Tương đúng không?”
“Ừm.”
Ninh Miễn nói từng chữ một: “Đúng là anh hơi say, nhưng không hề ngốc.”
Dư Tương thất bại, lúc nãy cô có một ý nghĩ, cô muốn biết sau khi anh say thì lý trí có mất đi không, thăm dò thử xem thái độ của anh với mình, nếu như sau khi uống say thì có khi nào anh sẽ xem cô và người vợ trước ác độc trong trí nhớ của mình là một không.
“Em muốn hỏi cái gì?”
“Em luôn muốn biết anh có ghét em không?”
Ninh Miễn sững sờ, cười đáp lại: “Tại sao phải ghét em?”
Dư Tương bĩu môi, mất hứng nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Dưới ánh đèn, đôi môi cô đỏ mọng, Ninh Miễn nhắm mặt lại đổi tư thế, thở dài một hơi: “Giường của anh không phải ai cũng có thể ngủ được đâu.”
Cũng sẽ không tùy tiện cho người khác ôm.
Nhưng không thể nói cho cô nghe được.
“Ồ.”
Tạm thời Dư Tương từ bỏ tìm cách moi móc lời nói sáo rỗng từ miệng anh, vén chăn lên nằm xuống, nhưng hôm nay đổi thành Ninh Miễn không ngoan ngoãn, đè lên cô mà ngủ, Dư Tương lại không đắp kín chăn, kết cục lúc thức dậy thì đã mặt kề mặt.
“Ninh Miễn, khi nào chúng ta quay về đây?”
Quay về thì sẽ được chia giường.
Ninh Miễn suy nghĩ một lúc: “Qua hết tết rồi tính vậy, bà nội không đành lòng cho chúng ta về đâu.”
Dư Tương ờ một tiếng.
“Hôm qua anh uống rượu có nói gì không?”
“Hửm? Không có.”
DTV
Thì ra anh không nhớ những lời mình nói sau khi say à?
Ninh Miễn nhấn vào giữa hai chân mày: “Vậy thì tốt, nhưng sau khi uống say anh ngủ không được nề nếp cho lắm, có lẽ không làm phiền đến em chứ nhỉ?”
“Cũng tạm được.”
Dư Tương đang hối hận vì tối hôm qua quá dè dặt, bỏ qua cơ hội moi móc thông tin, nhưng bây giờ Ninh Miễn sẽ không cố ý nói cho cô nghe chứ?
Ninh Miễn liếc sang sắc mặt do dự của cô, nhanh chóng đứng dậy xuống giường, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.
Tiểu hồ ly!
Dư Tương bĩu môi nhìn chằm chằm theo bóng lưng của anh, lần này không hỏi được thì cũng không vội, quá lắm thì lần sau hỏi lại thôi.
Bởi vì đang là tết nên hai người vừa xuống lầu là xã giao hết cả ngày, Chu Cầm Vận đưa Dư Tương đi gặp rất nhiều người, là bạn nhiều đời của nhà họ Ninh cũng như một số mối quan hệ, may là Dư Tương có ấn tượng với những người này trong hôn lễ, trong cuộc xã giao không hề xảy ra sai sót.
Chu Cầm Vận không thể hài lòng hơn, lén lút khen Ninh Miễn: “Bây giờ càng ngày mẹ càng hài lòng với Tương Tương rồi đấy.”
Lúc mới gặp và bình thường tiếp xúc với nhau rất lễ phép, họ không có thân thích gì với nhau, chỉ có trải qua tiếp xúc, dần dần hiểu nhau, mới có thể biết đối phương là người như thế nào, mà nếu Dư Tương đã có thể thu phục Ninh Miễn , lại có thể ứng bình tĩnh với các mối quan hệ trong gia đình, mặc dù năm đó cô không hề ưu tú đến vậy.