Trình Tử Nhân gấp gáp nhắm vào anh như vậy, có lẽ có sơ xuất lớn trên phương diện công việc, muốn nương tựa vào một gốc cây lớn, nếu có thể tìm được, vậy thì làm gia đình này biến mất khỏi tầm mắt.
Dư Tương đạt được mục đích, ăn cơm ngon lành.
Ăn được một nửa, chủ nhiệm Trình lại đến gõ cửa mời khách, lý do vẫn như cũ, bàn công việc.
Ninh Miễn ho hai cái: “Chủ nhiệm Trình, ban nãy con mới dắt chó ra ngoài bị cảm rồi, nhà chú còn có trẻ nhỏ, đừng để bị lây cho thằng bé, hay là chú cầm bản thiết kế qua đây, bàn trong thư phòng nhà con?”
Chủ nhiệm Trình bất giác nhíu mày: “Sẽ không làm lỡ người thương của con nghỉ ngơi chứ.”
Dư Tương ngồi trên ghế ăn cơm không thèm nhúc nhích, lười nhác nói: “Không đâu, nhà tụi con ban đêm ngủ muộn lắm.”
Ninh Miễn cũng chung giọng điệu: “Khụ, thật vậy, nhà con không có vướng chuyện gì, nhà chú nhiều người quá, lần nào cũng quấy rầy, quá…”
Chủ nhiệm Trình lập tức đổi thành vẻ mặt ôn hòa: “Vậy thôi đi, con nghỉ ngơi nhiều, chờ con hết bệnh rồi bàn.”
“Vâng.”
Người đi rồi, Dư Tương dí dỏm pha trò hỏi: “Tại sao anh không dám đến nhà ông ta, cũng đâu phải đầm rồng hang hổ gì?”
Ninh Miễn nhìn vẻ mặt bàng quang không màng của cô, đổi sắc mặt, thờ ơ nói: “Nói không chừng là vậy thật thì sao, anh có một ý này, cần em phối hợp chút, chúng ta xem thử rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì, được không nào?”
“Được ạ.”
Chút chuyện nhỏ này Dư Tương vẫn bằng lòng cống hiến sức lực, nhưng một giây sau, cô bắt đầu nghi ngờ mình có phải đồng ý hơi vội rồi không.
“Em nói, thái độ của Trình Tử Nhân với em không tốt, là đang chia rẽ mối quan hệ của hai chúng ta, anh nghĩ, chúng ta phải làm ra vẻ không bị chia rẽ thành công, nhận được cách làm ngược với họ, xem họ phản ứng gì, thế nào?”
Dư Tương nuốt thức ăn xuống, dè dặt hỏi: “Làm thế nào ấy?”
Ninh Miễn nhướng mày cười: “Để họ cảm thấy chúng ta là vợ chồng ân ái.”
“… Ừm.”
“Vậy là em đồng ý hay không đồng ý?”
“Đồng ý.”
Cô cũng muốn xem có thể rút củ cải vướng bùn hay không.
Ăn cơm xong, Ninh Miễn dọn dẹp chén đũa vào nhà bếp rửa sạch, Dư Tương nghỉ ngơi đánh răng rửa mặt, lau mặt sạch sẽ chăm sóc da thoa kem dưỡng trắng da rồi thì chuẩn bị đến phòng ngủ chính bắt đầu cuộc sống về đêm.
“Chờ đã.”
“Sao ạ?”
Ninh Miễn từ nhà bếp thò đầu ra: “Em quên mất lời đề nghị lúc nãy của anh rồi à, bắt đầu từ tối hôm nay luôn đi.”
Dư Tương ngoan ngoãn vâng lời, nhận ra ánh mắt thăm dò của Ninh Miễn, định duy trì thế trận địch không động ta không động, cô vẫn là một cục cưng bé bỏng chỉ cần hôn thôi sẽ có thai đó, không hiểu gì về việc đóng giả thành vợ chồng ân ái sinh hoạt khi đêm về hết.
Chén đũa đã xếp gọn gàng ngăn nắp, Ninh Miễn đi đến phòng khách, hai người ngồi kề vai nhìn một đài vô tuyến.
“Phải làm gì đây?”
Ninh Miễn hờ hững nói: “Anh sợ họ đang ở chỗ tối quan sát chúng ta, hôm nay phải ngủ muộn chút, hơn nữa chỉ có thể bật đèn ngủ phòng em, vợ chồng bình thường cũng sẽ không ăn cơm xong rồi thì đi ngủ ngay.”
Dư Tương dạ một tiếng, nhịp tim không tăng nhanh nữa.
Có điều trong phòng khách rộng thênh thang đêm nay, giọng nói từ tốn chậm rãi của Ninh Miễn thật sự nghe rất hay.
Sau đó là, hai người nửa dựa vào sô pha nghe bình thư, đến chín giờ, Dư Tương ngáp liên tục, dạo này cô làm việc nghỉ ngơi đúng giờ, giờ này đã phải chuẩn bị đi ngủ.
“Buồn ngủ rồi?”
“Vâng, anh vẫn phải đóng giả vợ chồng ân ái sao?”
Ninh Miễn ngừng tay lại, lấy ra một bộ bài tây: “Chơi chút đi rồi ngủ, ngày mai tiếp tục.”
Ò, may mà anh không dám, ủa, có khi nào là Ninh Miễn không biết không?
Dư Tương hơi nhìn xuống phía dưới, nhíu mày, ờ, ừm, chắc không đến nỗi, cấu hình có đủ.
“Sao vậy?”
“Buồn ngủ.”
Cuối cùng Ninh Miễn cũng không tiếp tục giày vò cô, dọn bài lại: “Đi ngủ đi.”
DTV
Dư Tương nhảy bật dậy, chạy vào phòng ngủ chính, nằm xuống lại không buồn ngủ.
Ngày mai là chủ nhật, cũng không biết Ninh Miễn sẽ sắp xếp tiết mục gì nữa? Chiêu này thật sự có tác dụng sao?
Trong khu chung cư này đều là người quen, đối diện người ta đều là hàng xóm cũ nhiều năm, bình thường ban ngày có rất nhiều gia đình không đóng cửa nhà, cũng không sợ mất đồ, đều là người ta quen biết nhau, thỉnh thoảng, người qua đường đi ngang qua khe cửa hoặc lớn hoặc nhỏ còn nhìn rõ được tình hình phòng khách nhà người ta.
Trình Tú Tư đi xuống dưới lầu phải đi qua lầu ba, hơi thả nhẹ bước chân nghe động tĩnh bên trong.
“Anh Ninh Miễn, chiều nay chúng ta đi công viên chơi được không ạ?”
Giọng nói của con gái đầy nũng nịu như đường mật.
Chàng trai trầm ổn nuông chiều đáp lại: “Đều được, em thích là được.”
Trình Tú Tư tìm được góc nhìn thích hợp, nín thở nhìn ra, cô gái ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, cúi người ôm lấy cổ của chàng trai, tư thế thân mật.