Dư Tương cảm thấy hai ngày nay Ninh Miễn hơi là lạ, rất ít nói, nhưng hỏi gì đáp nấy, không hề cau có, chuyện cần làm trong nhà đều sẽ giúp đỡ, chỉ là thấy lạ.

Chỉ đơn thuần là cảm giác.

Lúc trước họ sống chung với người lớn trong nhà, thời gian tiếp xúc nhiều nhất là trước khi ngủ hoặc lúc làm bài tập trong thư phòng, không giao tiếp nhiều, động chạm cũng rất thủ lễ, giờ hai người dọn ra ở riêng, mọi thứ đều do hai người họ tự lực tự làm, hiểu rõ nhau nhiều hơn đôi chút.

Ví dụ như thuở trước sau khi ăn cơm thì ngồi lại nói trời nói đất với người lớn, sau đó lên lầu đi ngủ, giờ ăn xong trực tiếp im lặng không nói, rất lạ, ăn cơm cũng một người ngồi đối diện một người, hiển nhiên cô cảm nhận được Ninh Miễn hơi sai sai, nói không vui cũng không chính xác cho lắm, vì rất nhanh Ninh Miễn đã nhận ra cảm xúc biểu lộ ra ngoài thu hút sự chú ý của cô, bèn khôi phục như thường ngay sau đó.

DTV

Nói thật lòng, tính tình của Ninh Miễn không tệ, đối xử với người lạ lạnh nhạt hơn chút, nhưng tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện, không có thói kiêu ngạo của con ông cháu cha, ân cần biết lễ, sau khi vì chuyện kết hôn dẫn đến cuộc chiến tranh lạnh nhỏ lần trước, lần này Ninh Miễn không còn tùy tiện xấu tính bất ngờ nữa, chắc là gia giáo lễ nghi nhỉ?

Dư Tương theo bản năng cảm thấy hỏi rồi cũng không thỏa đáng lắm, hai người họ không hợp thổ lộ tâm tình với nhau, với lại cũng không cần thiết.

“Trường Phong, cậu có phát hiện dạo này Ninh Miễn bất thường không?”

Hệ thống Trường Phong: “Tôi… Không cảm nhận được.”

“Tại sao?”

Hệ thống Trường Phong: “Tôi không cần phải lúc nào cũng trông chừng các cô.”

Hệ thống không giúp được, về sau Dư Tương nhẫn nại quan sát một phen, viện Thiết Kế không có nhiều hạng mục trong lúc thời tiết lạnh giá, Ninh Miễn không lo việc đi làm, cũng không cần phát sầu vì phải có tiếp xúc tình cảm gì với Dư Tương, bản thân cô cũng có chuyện phải làm, tham dự thiết kế bao bì mới của nhà máy Tân Hoa.

Lúc đầu khi sản phẩm mới được đưa lên thị trường, bao bì riêng là bao bì nhựa đơn giản, in tên kem dưỡng trắng da ngọc trai cùng với chân dung người đẹp tựa cằm tương tự như các hiệu kem khác, trông có vẻ hơi sơ sài, lần này thiết kế lại sẽ tinh xảo hơn, chèn vào một câu quảng cáo, mặt sau có địa chỉ nhà máy và cách liên lạc, trừ bao bì nhựa ra còn có thêm bao bì hộp thiết mới, bao bì là do Dư Tương vẽ, bươm bướm phá kén thành bướm được đặt trên đầu, tươi mới xinh đẹp.

Dù lúc nào, năng lực kinh tế của con người cũng được chia thành nhiều tầng lớp, có người mua kem dưỡng trắng da hàng rời là người cần kiệm cho gia đình nhưng cũng không quên làm đẹp cho mình, mà bao bì cao cấp chút lại thích hợp với các cô gái trẻ có thu nhập tự do hoặc là thích làm đẹp.

Trong một khoảng thời gian ngắn, kem dưỡng trắng da không chỉ mở được đường tiêu thụ ở Yến Thành và thành phố xung quanh, mà cả những tỉnh thành xa chút cũng gọi điện thoại đến đặt hàng, tổng doanh thu trong nhà máy tăng vọt, ai ai cũng năng nổ, tổ trưởng nhà máy Trương Phi hưng phấn không thôi, thậm chí còn ngóng chờ mùa đông có thể qua muộn hơn.

Nhưng họ sớm đã bàn bạc qua những việc liên quan đến sản phẩm, bản thân kem dưỡng trắng da ngọc trai là nhằm vào da của mọi người, mùa đông dưỡng ẩm, mùa hè sẽ đổi công thức, giảm đi cảm giác bết dính, một năm bốn mùa đều có sản phẩm có thể bán.

Rượu thơm không sợ ngõ tối, sản phẩm đã không tệ, nên Dư Tương kiến nghị tổ trưởng nhà máy thường xuyên phái nhân viên bán hàng trong nhà máy đến cửa hàng bách hóa và cửa hàng bán lẻ vân vân để kiểm tra sản phẩm trên quầy, cung cấp phục vụ bán hàng, ngày nay công nhân cũng lãnh lương cứng, nhiều thêm một ly trà một gói thuốc một tờ báo xem một ngày, sản phẩm trong nhà máy bán ra được thì cứ bán, kinh tế kế hoạch hóa vẫn còn được thực hiện, nhưng doanh nghiệp tư nhân phát triển phất lên, cách phục vụ và kinh doanh cũng lên một tầng cao, cùng một loại sản phẩm, tất nhiên mọi người sẽ thích bên phục vụ tốt.

Thế nên, bảo nhân viên bán hàng đến thị trường tham gia vào tình hình buôn bán là việc vô cùng cần thiết, trong nhà máy đã cải chế, tiền lương cuối thời cũng có biến động, từ lãnh lương cứng đến đề nghị tăng lương cơ bản, dưới sự trọng thưởng cần có người dũng cảm, nắm bắt tức thời động thái thị trường trong nhà máy, lượng tiêu thụ chỉ tăng không giảm.

Trương Phi kinh ngạc cảm thán nói: “Cô biết làm ăn bẩm sinh à!”

Thậm chí ông ấy còn cảm thấy Dư Tương không nên học máy tính vứt đi kia, mà đổi nghề, học hóa học cũng được, tương lai tốt nghiệp rồi thì điều phối công việc đến nhà máy, chắc chắn có thể phát triển tay nghề.

Dư Tương chỉ cười: “Tôi chỉ dào dạt hứng thú trên phương diện làm ăn trong ba phút thôi, vẫn là thôi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play