Có lẽ Hứa Chấn Uyên cảm thấy việc cha mẹ không cho một lời giải thích hợp lý đối với cha mẹ nhà họ Dư là điều không thể nào nói nổi, bởi vậy dưới sự truy vấn của Dư Tương hàm súc nói: “Xem Lộ Lộ nghĩ như thế nào, nếu chú Dư cảm thấy cần thiết, con sẽ gọi cha mẹ con tới đây.”

Dưới thời đại này, quan hệ nam nữ cần phải rõ ràng, tự do yêu đương rất hiếm, nếu đã xác định hai bên có ý yêu nhau, phải nói rõ danh phận, bằng không sẽ làm loạn quan hệ nam nữ.

Dư Kiến Kỳ vô cùng hài lòng: “Được được được, tôi quả nhiên không nhìn lầm, chuyện hai đứa để hai đứa làm chủ, tôi cùng mẹ nó đều phối hợp với mấy đứa.”

Hứa Chấn Uyên khách khí nói cảm ơn.

Trong lòng Dư Lộ rơi xuống một tảng đá lớn, Hứa Chấn Uyên chịu nói như vậy là có ý muốn chịu trách nhiệm, cô không nghĩ anh ta sẽ thừa nhận sớm như thế, như vậy cũng tốt, mọi chuyện đều rất thuận lợi.

Cô sẽ có một cuộc sống xán lạn, bất cứ lúc nào chỗ nào.

Chuyện hôn sự của hai đứa con gái đều đã xác định, Dư Kiến Kỳ còn vui vẻ hơn cả người được chúc thọ Lâm Bảo Chi, Dư Lộ ngoan ngoãn đến phòng bếp giúp đỡ Lâm Bảo Chi, còn ông thì nói chuyện với hai con rể ở phòng khách, có cả con gái Dư Tương, trong lúc đó nhìn qua Dư Tương, nhưng Dư Tương đang vui vẻ bóc hạt thông, vừa ăn vừa chơi, căn bản không quan tâm ánh mắt của ông.

Dư Kiến Kỳ nói rất nhiều về đề tài quân doanh, ông xuất thân từ quân nhân, con trai là Dư Uy tham gia quân ngũ xuất ngũ vào làm việc ở Cục Công An, có con rể kế thừa chức vụ khiến trong lòng ông rất vui vẻ.

Đứa con rể Ninh Miễn này cũng rất ưu tú, nhưng công việc hai người quá khác nhau, không tìm thấy chủ đề thích hợp, không nói đến cùng được.

Thật ra Dư Uy cũng chú ý đến điểm này, không ngừng kéo chủ đề ra bên ngoài, anh ta không thích nói chuyện tham gia quân ngũ với cha, Ninh Miễn chắc cũng không thích nghe.

“Ninh Miễn, bây giờ hai đứa dọn ra đã quen chưa? Ngày thường nấu cơm như thế nào?”

Ninh Miễn mỉm cười với anh vợ, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày này coi như cũng được, chúng em thay phiên nấu cơm, nhưng em không nấu cơm ngon bằng Dư Tương.”

Dư Uy cười ha hả: “Vậy em có thể từ từ học hỏi, đúng rồi, lần trước anh đến nhà hai đứa chấp hành nhiệm vụ, ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh gần đó, canh thịt bò rất ngon.”

Xem như anh đang chỉ chỗ ăn cơm cho em gái và em rể, dù sao hai đứa còn trẻ, không phải lo lắng gì, tiền lương cũng đủ ăn cơm.

Dư Tương vội hỏi vị trí cụ thể, lúc không muốn nấu cơm thì có thể lười biếng, bớt việc.

Dư Kiến Kỳ rất không đồng ý: “Dư Tương, con nghỉ rồi, ở nhà học nấu cơm cũng không sao, cuộc sống của hai đứa không thể luôn dễ dàng, nếu không học được thì nói mẹ dạy con, học nhiều chắc chắn sẽ biết, không được mãi tiêu tiền, các con phải tính cho tương lai.”

Dư Tương không cho là đúng, Dư Kiến Kỳ quyết tâm gây khó dễ cho cô, thấy sao cũng không vừa mắt, còn cảm thấy bản thân khổ tâm, ý tưởng chủ nghĩa của đại nam tử cô lười thay đổi, dù sao nếu cô không nghe, Dư Kiến Kỳ đã đủ tức giận.

“Con cảm thấy không sao cả, muốn ăn gì thì ăn đó thôi.”

Dư Kiến Kỳ không nói gì nữa, không muốn mắng cô trước mặt con rể.

Ninh Miễn rũ tay vô thức xoa xoa bên cạnh, mỉm cười châm trà cho mọi người, ấm áp nói: “Cha, thật ra ngày thường chúng con khá tốt, thỉnh thoảng bận rộn, chuyện này cũng tiện, chúng con sẽ chậm rãi thích ứng.”

Những lời này xem như cho Dư Kiến Kỳ bậc thang.

Dư Tương thản nhiên bóc hạt thông trong chén lên, đưa cho Lâm Bảo Chi nấu ăn, người cầm muôi trong phòng bếp đã đổi thành Dư Lộ, nhìn thấy cô tiến vào thì nở một nụ cười bất an.

Lâm Bảo Chi có thể nhìn ra Dư Lộ đang lấy lòng Dư Tương, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nói cái gì cũng không thích hợp, chỉ có thể cứng đờ ở chung với mọi người.

Dư Tương tùy ý hỏi: “Dư Lộ, người lúc trước em nói với chúng ta có phải là Hứa Chấn Uyên không? Lúc em nói với chị, hai người còn chưa ở bên nhau đúng không? Em quá xảo quyệt!”

“Chị, em…”

Cái mũ này, Dư Lộ không nhận cũng phải nhận, cô ta lại sợ sệt nhìn Lâm Bảo Chi.

DTV

Lâm Bảo Chi thở dài trong lòng, trong lòng bà biết lúc trước có chuyện ẩn tình, không ngờ Dư Lộ thật sự bịa ra một người bạn trai để làm mất sự đề phòng trong nhà, con cái đã lớn đều có tâm tư riêng, bà không có cách nào nói với người trong nhà sau khi bị lừa gạt, nhíu mày chờ Dư Lộ giải thích.

“Em, lúc ấy em cũng đã thích Chấn Uyên, em không có ý gì khác, chị, chị đừng nói cho Chấn Uyên được không?”

Dư Tương nhún vai: “Dáng vẻ đáng thương của em khiến chị giống như người xấu vậy, nếu cha nhìn thấy nói không chừng sẽ xách chị về, sao chị dám so đo với em chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play