Trình Tú Tư không thích ngửi mùi thuốc lá, muốn ngăn cha mình nhưng cô ta lại không có cái lá gan kia.
“Cha, vì sao cha tiếp đãi Ninh Miễn và người yêu anh ta đặc biệt như vậy?”
Đối với đôi mẹ con đang dò hỏi, chủ nhiệm Trình hơi không kiên nhẫn, đầu tiên là trừng mắt nhìn con gái một cái, không vui nói: “Lúc trước cha để con tiếp xúc với nhiều người, con cứ ngượng ngùng, bằng không hiện tại sao có thể vô dụng như vậy?”
Trình Tú Tư tức giận bĩu miệng: “Người nhà họ đã kết hôn, con còn làm gì được?”
Cô ta cũng biết Ninh Miễn là thanh niên đầy hứa hẹn, nhưng trên thế giới nam thanh niên nhiều, sao cứ phải thắt cổ c.h.ế.t trên một thân cây?
Tuy nói, lúc trước xác thật bởi vì cô ta gặp mặt một lần đã động tâm với Ninh Miễn, đến bây giờ còn chưa bỏ xuống được.
Chủ nhiệm Trình hận rèn sắt không thành thép: “Vậy lúc trước con cũng không nghe cha nói không phải sao? Cho con chọn người tốt con không cần, xem về sau con còn có thể gả cho ai!”
“Cách lúc con kết hôn còn sớm mà cha!”
Trình Tú Tư vẫn tính tình ham chơi, nói xong liền đứng lên rời nhà.
Bà Trình đuổi tới cạnh cửa gọi cô ta lại không được, trở về oán trách chồng: “Sao mình lại nói chuyện này?”
Tâm tư chồng bà ta không phải không biết, một lòng một dạ muốn tìm cho con gái nam thanh niên làm việc ở viện Thiết Kế, dễ bồi dưỡng nhân tài thay ca, đã hơn một năm, bà ta nghe chồng nói nhiều nhất chính là cái tên Ninh Miễn này, vốn tưởng rằng có thể tác hợp hai người cũng tốt, ai biết lại kết hôn luôn.
Thật ra bọn họ nhận được thiệp mời mới biết được tin tức Ninh Miễn kết hôn, vì thế chồng không vui vài ngày, cảm thấy Trình Tú Tư không để bụng, không kịp thời gặp mặt với Ninh Miễn.
“Tôi thấy tình cảm đôi vợ chồng nhỏ này khá tốt, bọn họ rất yêu thương nhau, chúng ta vẫn nên tìm đối tượng khác cho Tú Tư đi? Hửm?”
Chủ nhiệm Trình nghe xong phiền chán: “Nam thanh niên ưu tú không ít, có thể so được với Ninh Miễn không nhiều lắm, huống chi tôi nghe nói cậu ta kết hôn không bình thường, sớm muộn gì cũng ly hôn.”
Ông ta không chỉ nhìn trúng năng lực cá nhân của Ninh Miễn, còn có nhà họ Ninh phía sau anh, nếu có thể leo lên nhà họ Ninh, ông ta cũng không cần ở vị trí chủ nhiệm này bảy tám năm nữa.
Bà Trình hoảng sợ: “Mình nói bậy gì đó? Người ta mới tân hôn…”
Nếu không phải vì yêu thương người yêu, có thể bởi vì một cái ám chỉ của người ta đã tạm biệt nhà bọn họ rời đi sao?
Chủ nhiệm Trình nhíu mày: “Mình hô to gọi nhỏ cái gì, tôi cũng chưa nói là hiện tại, chúng ta cứ chờ là được.”
Kết hôn giả không phải sớm muộn gì cũng ly hôn sao? Đến lúc đó đẩy con gái qua, không phải là được việc à? Nếu sớm biết gia thế của Ninh Miễn, ông ta làm thế nào cũng phải để con gái giữ lại người như vậy.
Bà Trình nghe được không thoải mái, dưới gối vợ chồng họ vốn là hai trai một gái, con thứ hai c.h.ế.t non lúc bảy tám tuổi bởi vì bệnh bại liệt trẻ em, con cả hai năm trước đuối nước, để lại một đứa cháu cho bọn họ, từ lúc đó chồng trở nên thích để tâm vào chuyện vụn vặt, chọn lựa đối tượng cho con gái cũng phải thật cẩn thận, chỗ ban đầu ở ai cũng biết nhà bọn họ bắt bẻ, hiện tại lại đánh chủ ý lên Ninh Miễn, cái này, ông ta nắm chắc người ta sẽ ly hôn từ đâu ra?
“Con gái…”
Chủ nhiệm Trình trừng bà ta một cái, đứng dậy ra ban công hút thuốc, bà Trình bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới cháu còn đang ngủ trưa, lại đi chăm trẻ.
……
Dư Tương à Ninh Miễn sóng vai đi ra ngoài, trong viện này có rất nhiều đồng nghiệp Ninh Miễn, trên đường khó tránh khỏi gặp được người quen muốn chào hỏi, Dư Tương chỉ từng gặp bọn họ ở hôn lễ, cũng không biết hết mọi người, nhưng người ta cũng là lần thứ hai thấy cô dâu, khó tránh khỏi trêu ghẹo.
“Các cậu muốn dọn lại đây ở à? Về sau chúng tôi có thể thường xuyên thấy cô dâu rồi!”
“Lúc các cậu kết hôn hẳn là rót nhiều mấy chén.”
Đối mặt với người quen thường thường, Dư Tương nắm chắc một mức độ thích hợp, vừa để cho hai người có sự hài hòa của vợ chồng mới cưới, lại không thể quá mức thân mật, gây nên bàn luận vấn đề tác phong, cho nên gương mặt hồng hồng là cách bớt việc nhất.
Chỉ cần để phù mát lạnh nâng cao độ ấm, rất dễ dàng làm được.
Trò chuyện xong, Ninh Miễn thấy má cô hồng hồng hơi giật mình, hai bước nói: “Về sau thường xuyên gặp mặt sẽ không như vậy, bọn họ cứ thích nhốn nháo vậy đấy.”
Dư Tương thiện giải nhân ý nói: “Em biết.”
DTV
Ninh Miễn gật đầu, dừng một chút hỏi: “Vừa rồi ở nhà họ Trình, em…”
Trong não anh có vài cách nghĩ không hợp, động tác Dư Tương ám chỉ anh rời đi tựa như con nít không muốn ở trong nhà người thân họ hàng nữa, mà lúc đó vậy mà anh hiểu được.