Lúc cô tỉnh dậy cũng đã chập tối, Ninh gia vẫn yên ắng như cũ, ngoại trừ điện thoại của Lâm Bảo Chi ra thì không còn ai tới cáo trạng nữa.
Và Dư Tương cũng dự liệu đúng, Dư Lộ chắc chắn sẽ cố gắng nhẫn nhịn ủy khuất vì để làm chuyện lớn sau này.
Nhưng không tới ba ngày sau thì phản ứng khác lại tới.
Chu gia và Lạc gia đề hôn với nhau, Lạc Hải Minh cự tuyệt việc qua lại phát triển tình cảm với Chu Tư Vi, anh ta muốn lấy người mà mình thích, muốn người trong nhà giúp mình thu xếp cầu hôn với bên Ninh gia.
Tin tức đó rất nhanh truyền tới Ninh gia bên này, người gọi tới hỏi chuyện là Chu Cầm Vận, lần này thật không may, vì người phải nghe điện thoại lại là Dư Tương.
“Mẹ?”
Chu Cầm Vận suy nghĩ một chút rồi trực tiếp hỏi: “Tương Tương, mẹ hỏi con chuyện này, chuyện tình giữa Lạc Hải Minh và Dư Lộ con có biết gì không?”
Dư Tương Ngoan ngoãn trả lời: “Con cũng không rõ lắm, con mới quen Lạc Hải Minh thôi, hôm trước cũng là lần đầu tiên gặp mặt.”
"Tương Tương, chuyện là như vầy..."
Cháu gái được bà tận mắt nhìn từ bé đến lớn, Chu Cầm Vận vô cùng yêu thương săn sóc đối với cô ấy, nhưng bây giờ con dâu của em ở bên nhà mẹ đẻ lại ngang nhiên xuất hiện định cướp đi người mà cháu gái người ta đã định sẵn, chuyện này nếu không xử lý ổn thỏa thì ba nhà nhất định sẽ xảy ra xung đột, nhà họ Chu từ lâu đã sớm nhắm chuẩn con rể Lạc Hải Minh. Nếu bị chia rẽ thì đối với Dư Tương mà nói sẽ hơi khó xử.
Chu Cầm Vận rất thích Dư Tương, hơn nữa, con trai và con dâu của bà đã kết hôn, bà đã đưa con dâu đứng về phe bên mình rồi. Bà rất cố gắng giải quyết chuyện này sao cho trọn vẹn nhất, không thể bị sự thiếu quyết đoán của Lạc Hải Minh đã làm tổn thương nhà thông gia.
Vì vậy, Chu Cầm Vận đã chia nhỏ từng mảnh và giải thích sự thật cho Dư Tương.
Dư Tương gãi đầu: "Ừm, mẹ này..."
Cô lúc này còn chưa nói được câu nào, thì Ninh Miễn từ bên ngoài quay lại, đưa tay lấy điện thoại lại.
Châu Cầm Vận không biết tại sao người nhận đã thay thành người khác.
"Mẹ, là con, chuyện này không liên quan gì đến vợ con, nhưng Lạc Hải Minh là tên chẳng tốt đẹp gì, nghĩ Tư Vi không nên ở cùng anh ta thì tốt hơn."
Ninh Miễn rất thẳng thắn.
Chu Cầm Vận sửng sốt một lúc, bởi vì bà không ngờ nãy giờ mình nói nhiều như vậy, nhưng con trai ngốc của bà lại không hiểu rõ mọi chuyện, bà căn bản không hề có ý kiến gì đối với con dâu có được hay không?
DTV
"Mẹ biết ý của con là gì, chỉ có điều mẹ là muốn cùng xác nhận với Tương Tương một chút thôi.”
Dù sao ý Chu gia bên kia là, Dư gia nếu không kết hôn, bọn họ có thể sẽ tiếp tục mai mối hai người trẻ tuổi, bởi vì Chu Tư Vi thật lòng thích Lạc Hải Minh, nhưng nghe ý con trai có vẻ rất phản đối, Chu Tư Vi cũng do dự.
"Mẹ sẽ bảo chú và dì của con suy nghĩ cẩn thận, con bé Tư Vi đã chờ đợi Lạc Hải Minh rất lâu rồi, lúc trước cậu ta là lấy cớ đi lính không muốn kết hôn, nói là khi xong rồi sẽ thảo luận về chuyện này. Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp bội ước luôn, tên nhóc xấu xa, thật tức tới ngứa cả răng mà!”
Ninh Miễn bình tĩnh nói: "Đề nghị của con là hãy kịp dừng lại để đỡ tổn thương, không thì sau này Chu Tư Vi sẽ bị đau khổ nhiều hơn.”
Chu Cầm Vận đồng ý, và yêu cầu anh ta trả lại điện thoại cho Dư Tương, giải thích vài lời trấn an rằng không có hiểu lầm cô, sau đó cúp điện thoại.
Hai người còn lại hai mặt nhìn nhau: "Này, tại sao anh không muốn để chị Vy làm điều mình muốn?”
Ninh Miễn thẳng thắn đáp: "Bởi vì vậy sẽ chẳng có kết quả tốt.”
"Vậy tại sao em lại đồng ý lấy anh? Như vậy không phải là làm điều mình muốn sao?"
Ninh Miễn im lặng, hai ngón tay cái đan vào nhau, cân nhắc một lúc mới trả lời: "Có khác nhau, vì anh không dám chắc Lạc Hải Minh đối xử với Chu Tư Vi như thế nào, nhưng anh chắc chắn là anh sẽ không ngược đãi em."
Dư Tương không phục: "Có gì khác biệt? Chẳng lẽ tính cách của anh đặc biệt đáng tin sao?"
Tuy rằng sự thật đúng là như vậy.
Ninh Miễn không nói gì.
Dư Tương liếc nhìn vẻ mặt của Ninh Miễn, anh không có bất cứ phản ứng nào, cô suy nghĩ một lúc, bất an siết chặt góc áo, nặn ra hai hàng nước mắt: "Ninh Miễn, chị Vi sẽ vì chuyện này mà ghét em sao? Còn nhà chú..."
Có chút mâu thuẫn đôi bên rồi. Sau này ly hôn, cha mẹ cũng sẽ không đặc biệt kinh ngạc, ly hôn là chuyện đương nhiên.
Ninh Miễn nhìn cô, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại bình tĩnh: “Em không cần khóc, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến em, việc Lạc Hải Minh sẽ không thành hiện thực."