Lạc Hải Đường tức giận kéo Dư Lộ đi rồi nhìn Dư Tương với vẻ khó hiểu, cô ấy cho rằng tính tình tốt sẽ phải chịu uất ức, sao cô không chịu mở miệng nói lời nào chứ?

Chu Tư Vi cũng cảm thấy kỳ lạ khi nhìn Dư Tương im lặng, nhớ lại những gì Dư Lộ đã nói thì thấp giọng hỏi: "Loại người này thoạt nhìn không tốt, khi còn ở trường trung cấp chuyên nghiệp cô ta có bắt nạt em không.”

“Không có, cô ta không bắt nạt em."

Tuy nhiên, nó sẽ sớm thôi.

Bốn người đi chưa xa, Từ Tinh tức giận thu dọn quầy hàng thì đột nhiên phát hiện trên quầy thiếu mất một đôi giày da, đôi giày da nam đó giá 30 tệ, ngày nào cũng phải kiểm tra quầy hàng. Nếu mất giày thì cô ta sẽ phải đền tiền.

Nhưng mất khi nào chứ? Rõ ràng là vừa rồi cô ta đứng tranh cãi với đám người Dư Tương, sao lại mất được, chẳng lẽ bốn người họ tạo thành một nhóm để đi trộm đồ sao? Bọn họ nhân cơ hội cãi nhau không chú ý, một người trộm đồ còn những người khác sẽ che chắn hộ.

“Lệ Hồng, mau trông gian hàng cho tôi, mấy người kia trộm giày của tôi!"

“Dừng lại, bảo vệ đâu! Bảo vệ trong khu mua sắm của chúng ta đâu? Mau bắt tên trộm!"

Lý Lệ Hồng đứng đó chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, không thể nào, bốn người họ mỗi người mua một đôi, làm sao họ có thể ăn trộm giày được chứ? Trông không giống lắm, nhưng cô ta còn chưa kịp ngăn lại thì Từ Tinh đã chạy đuổi kịp mấy cô gái trẻ kia rồi.

Gần đến giờ ăn nên lượng người trong siêu thị giảm đi rất nhiều, bốn người Dư Tương chậm rãi đi dạo, biểu cảm của Dư Lộ đã trở lại bình thường, thỉnh thoảng cô ta lại nhìn Dư Tương, trên mặt lộ ra ý tôi đã gây phiền toái cho cô.

Dư Tương không để ý đến cô ta mà lẳng lặng bước đi.

Họ còn chưa tới cổng đã bị bảo vệ tiến lên ngăn cản, Từ Tinh thở hổn hển đuổi theo, hét lớn: “Là bọn họ!”

Cả Chu Tư Vi và Lạc Hải Đường đều không biết tại sao.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Từ Tinh nắm lấy tay Dư Tương: "Mấy người các cô tổ chức ăn trộm đồ, giày da của tôi ở trên quầy đâu rồi, mau trả lại đây.”

Đầu năm nay siêu thị không có giám sát, lượng người đi lại vô cùng đông đúc, để đề phòng trường hợp trộm cắp, nhân viên và khách hàng được ngăn cách bởi một chiếc quầy trong suốt, hàng hóa được đặt bên trong, phía sau nhân viên cũng có một quầy hàng hóa, khoảng cách giữa khách hàng và hàng hóa khá xa nên nhân viên phải lấy đồ cho họ, đây cũng là một trong các nguyên nhân khiến khách hàng khách khí với nhân viên.

Từ Tinh hét lên làm tập trung ánh mắt của những khách hàng xung quanh.

Chu Tư Vi và Lạc Hải Đường lập tức đỏ mặt, mặc dù họ biết mình không làm gì sai cả, nhưng Dư Tương, người bị Từ Tinh bắt lấy đã hất tay cô ta ra, cau mày hỏi: “Cô bói bậy bạ cái gì thế? Ai lấy trộm giày da của cô?”

DTV

Đôi lông mày đàn cau lại của Dư Lộ khẽ giãn ra.

“Không phải các cô thì là ai chứ? Vừa rồi bốn người các cô xuất hiện ở quầy của tôi nhưng không mua gì cả, sau khi các cô rời đi thì đôi giày da của tôi cũng biến mất. Mau mở hộp giày của cô ra để tôi xem bên trong có gì, nếu các cô dám ăn trộm đồ tôi nhất định sẽ không buông tha đâu.”

Dư Tương cười lạnh: "Đừng có nói linh tinh, đâu đều là đồ chúng tôi tự mua, không việc gì phải đi ăn trộm đồ của cô cả.”

Từ Tinh đương nhiên không phục: "Vậy tại sao lại vô duyên vô cớ mất đôi giày da trên quầy của tôi. Cô mau đưa cho tôi kiểm tra, nếu không tôi sẽ đưa các cô đến cục công an.”

Lạc Hải Đường suýt chút nữa nghi ngờ lời vừa rồi là thật, cô ấy theo bản năng nhìn hộp giày trong tay mỗi người, mỗi người đều có một hộp mua ở quầy giày da nữ, ai lại ăn trộm chứ?

Cô ấy tức giận nói: "Cô ăn nói nên cẩn thận một chút, chính mình làm mất giày da thì đừng có vu oan cho chúng tôi, cô nhìn đồ vật trên tay chúng tôi đi, đừng có nói hươu nói vượn, nếu không tôi sẽ đi gặp lãnh đạo của cô.”

Người bán hàng này đúng là điên rồi.

Đám đông vây xem ngày càng nhiều, ai mà không thích xem náo nhiệt chứ?

Khoa trưởng phòng bảo vệ nghe thấy có bọn trộm ở siêu thị thì chạy tới, khi đến nơi thấy bốn cô gái trẻ có phong thái phi thường thì anh ta bắt đầu do dự, nhìn cách ăn mặc không giống giống ăn trộm cho lắm.

Từ Tinh ở một bên thêm mắm thêm muối: “Khoa trưởng Long, anh đừng nhìn bọn họ ăn mặc đẹp đẽ mà bị đánh lừa, bọn họ nhất định là kẻ trộm đồ. Vừa rồi ở quầy hàng tôi không gặp ai ngoài bọn họ.”

Trưởng khoa Long nhìn xung quanh, nhíu mày phân phó: "Bốn vị đồng chí, mời mọi người phối hợp với chúng tôi để điều tra chuyện này, chúng ta lên khoa bảo vệ nói chuyện, nếu có hiểu lầm tôi và người bán hàng nhất định sẽ xin lỗi các vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play