Dư Tương đến lớp ngồi xuống thì nghe thấy hệ thống kết nối lẩm bẩm một mình: “Lạ thật…”

“Lạ cái gì? Người này cũng có liên quan đến nhiệm vụ?”

Hệ thống Trường Phong chần chừ: “Phải, tôi lờ mờ nhìn ra cô ấy và các cô có một phần dính líu, mặt mày cô ấy không xấu, chắc có giúp ích cho nhiệm vụ của cô.”

“Được, tôi sẽ tìm hiểu chút.”

Hệ thống Trường Phong: “Dư Tương, cô thật thông minh.”

Dư Tương hừ một tiếng: “Chúng ta sống chung lâu như vậy, cái nết cậu tôi còn không biết sao.”

Hệ thống Trường Phong ra vẻ: “Con gái nói chuyện phải ưu nhã chút.”

“Bớt bớt đi, cậu cũng đâu phải cha tôi.”

Tiết một bắt đầu, hệ thống Trường Phong sau khi tắt lửa thì nhàn rỗi không gì làm cũng nghe giảng chung.

Hết tiết, Dư Tương hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Hệ thống Trường Phong: “Lúc ấy tại sao cô chọn chuyên ngành này? Tôi cảm thấy vẫn là ngủ tiếp khá tốt.”

Dư Tương nhịn cười: “Đương nhiên vì tôi thích.”

Vật nhỏ, xem ra cậu không phải đến từ tương lai rồi.

Tiết thứ ba học triết học, họ có tiết học chung với lớp khác trong phòng học lớn, Dư Tương ở ngoài lớp chạm mặt Phương Ngọc Khiết, còn có em gái xinh đẹp cùng lứa buổi sáng.

Trong phòng học lớn đã có khá đông sinh viên rồi, lúc trước đều là Dư Tương và Phương Ngọc Khiết ngồi chung, lần này có thêm một người, họ chỉ tìm thấy hai chỗ ngồi liền nhau, em gái xinh đẹp bèn ngồi ở chỗ phía trước, nhân lúc chưa vào học tự giới thiệu, cô ấy tên Lạc Hải Đường, cũng là sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ anh giống Phương Ngọc Khiết.

Lạc Hải Đường lớn lên xinh đẹp, là kiểu nhìn vào thấy đẹp ngay, người địa phương Yến Thành, con người xem ra không có lòng dạ gì, tùy tiện cẩu thả nhưng sẽ không làm người ta chán ghét, qua cái tên Dư Tương nhớ ra trong nguyên tác Lạc Hải Đường là một bia đỡ đạn chướng mắt, cũng bị che lấp dưới ánh hào quang của nữ chính vạn người mê.

Dư Tương nhìn chăm chú chùm tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại sau đầu Lạc Hải Đường, không nhịn được hỏi: “Hải Đường, nơ bướm cô mua ở đâu vậy?”

“Hả? Đẹp không? Là một người bạn tặng tôi đó, tôi cảm thấy cũng được nên đeo lên, có phải rất xấu không?”

“Không xấu, rất đẹp đó, tôi thuận miệng hỏi thôi.”

Chuông vào học reo lên, hai người không bàn thêm về vấn đề nơ bướm nữa, tập trung nghe giảng, hai tiết triết học kết thúc, mọi người cùng chạy đến căn tin mua cơm.

Không dễ gì mới đi ra từ trong đám người mua cơm, Lạc Hải Đường đột nhiên vẫy tay về hướng phía sau Dư Tương.

“Anh!”

Dư Tương quay đầu lại nhìn, là một chàng trai dáng người cao ráo thẳng tắp, trong tay bưng hộp cơm, quần áo giản dị vẫn không che được phong thái chói mắt, bên cạnh còn có sinh viên nữ đi ngang qua lén nhìn anh ta.

Lạc Hải Minh mỉm cười đi đến: “Hải Đường, ăn cơm chung với bạn học à?”

“Vâng, đây là bạn học em vừa quen được, Dư Tương, đây là anh tôi Lạc Hải Minh!”

DTV

Dư Tương cười cười với anh ta, nói xin chào.

Lạc Hải Minh cũng vậy, lịch sự chào hỏi, đối xử với hai bạn sinh viên nữ không có bất cứ điều gì khác lạ. giống như đối xử với em gái trong nhà.

Bốn người mua cơm xong hết, tìm một cái bàn trống ngồi xuống, Lạc Hải Đường hai ba câu nói ra thân phận của Lạc Hải Minh, anh ta vốn là quân nhân, ba năm trước làm nhiệm vụ bị thương, tổ chức tiến cử anh ta thông qua cách tuyển sinh đại học công nông binh đến đại học Yến Thành học, giờ đây là tứ đại đàn anh của họ, năm sau có thể tốt nghiệp đi làm.

Lạc Hải Minh không ngăn em gái giới thiệu, vẫn luôn chứa ý cười lắng nghe, mãi đến khi cơm canh sắp nguội lạnh mới không nhịn được mà lên tiếng nhắc: “Hải Đường, nhanh ăn đi, cơm sắp nguội rồi.”

Lạc Hải Đường cười lớn: “Biết rồi.”

Tràn đầy dáng vẻ cô gái nhỏ được anh trai yêu thương.

Phương Ngọc Khiết ở bên cạnh nhìn ngưỡng mộ: “Hai cô đều có anh, tôi chỉ có một đứa em trai, cả ngày nghịch ngợm phá phách, nhớ đến thì thấy nhức nhức cái đầu.”

Lạc Hải Đường nghe thấy, cắn đũa hỏi: “Tương Tương, cô cũng có anh à, trong nhà cô có mấy anh chị em vậy?”

“Tôi có một anh trai một em gái, xếp thứ hai trong nhà.”

Lạc Hải Đường nhíu mày: “Tôi không thích đứng thứ hai.”

Lạc Hải Minh nhẹ ho nhắc nhở, Lạc Hải Đường vội cười lấy lòng, thấy vẻ mặt Dư Tương không để ý, lại khôi phục sự tự nhiên thả lỏng, nói chuyện tiểu thuyết đọc dạo này với Dư Tương, từ Tây Du Ký nói đến Hồng Lâu Mộng, ăn xong một bữa cơm, hai người đã quen thuộc hơn ban nãy nhiều rồi.

Buổi trưa Dư Tương sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi một hồi, ba cô gái sánh vai nhau, Lạc Hải Đường tíu tít khen anh mình giỏi giang cỡ nào.

Phương Ngọc Khiết không nhịn được thổ tào: “Cô nói nhiều thế có phải muốn chia anh trai cho bọn tôi không? Khoe khoang rõ ràng quá đấy!”

Lạc Hải Đường hi hi cười: “Các cô ai chịu làm chị dâu tôi đều được, tôi hoàn toàn tán đồng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play