“Không phải, anh không thích em.”
Ninh Miễn trả lời rõ ràng.
Dư Tương nằm sấp tựa cằm lên bàn nhìn vào đôi mắt anh, lúc hai người nhìn nhau, ánh mắt anh sáng trong bình tĩnh, cũng là một kiểu mặc nhiên dịu dàng.
DTV
Dư Tương mở to mắt chớp chớp, rất lâu sau mới cúi đầu rơi nước mắt, dịu ngoan nói: “Em biết rồi, là em cảm giác sai, em sẽ tuân thủ lời hứa trước khi chúng ta kết hôn.”
Ninh Miễn nắm chặt bút máy trong tay, nhìn Dư Tương cúi đầu thu dọn sách vở rời khỏi thư phòng, anh cúi đầu tiếp tục xem bản thiết kế, nhìn chăm chăm vào kế hoạch bố trí phòng ngủ.
Qua một lúc sau mới phản ứng lại mà nhìn chăm chú vào tờ giấy ngơ ngác.
Anh vô cớ nhớ ra dáng vẻ ban nãy của Dư Tương, chắc giờ không phải về phòng khóc rồi chứ?
Có lẽ, tuyệt nhiên sẽ không.
Quả thật Dư Tương không khóc, ban nãy cô hoàn toàn là rơi nước mắt sinh lý, về phòng thay đồ ngủ xong thì ngáp một cái, chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Chủ đề hỏi Ninh Miễn lúc nãy không biết sao đột nhiên dâng lên trong đầu, cô không thèm nghĩ ngợi hỏi ra miệng.
Nói thật lòng, kết hôn gần một tháng rồi, Ninh Miễn đối xử với cô không tệ, trên một mức độ nhất định, hai người cũng là bị ép kết hôn giống nguyên tác, nhưng đãi ngộ của cô tốt hơn chút với nguyên tác, đại khái là vì cô ngoan ngoãn không gây chuyện, hệ thống cũng không cho cô phát bệnh điên, mọi người có thể sống chung hòa thuận.
Nhân phẩm của Ninh Miễn không tồi, là một người bình thường, anh gần như không quan tâm chuyện bị ép kết hôn, coi cô thành một người bạn cùng phòng, hai người diễn thành cặp vợ chồng son với người ngoài cũng có thể lừa được đương sự, nên lạ là lạ sự không quan tâm của Ninh Miễn.
Dù Ninh Miễn có trọng sinh hay không, biết nguyên tác bao nhiêu, thậm chí biết rõ Dư Tương cô không phải người tốt, mà vẫn có thể duy trì thái độ này, kế hoạch gia đình nhỏ trong tương lai, vấn đề chia giường cũng chẳng sao cả, nếu Dư Tương có ý khác thật, chơi chút thủ đoạn nhỏ là có thể biến hai người thành vợ chồng hàng thật giá thật, nhưng anh khăng khăng mặc kệ, nếu không phải là thích, vậy rất có thể là có mục đích khác, ví dụ như thăm dò cô.
Trong nguyên tác trước Ninh Miễn không hề có dự định yêu đương kết hôn, lúc ấy Dư Lộ và Khương Duệ Quân đang yêu nhau, anh nhượng bộ lui binh, kết hôn với nguyên thân hoàn toàn là chuyện bất ngờ, anh biết rõ nhất nguyên thân là người thế nào.
Ban đầu anh chịu kết hôn là do có người lớn trong nhà ở đánh phá tại chỗ, cũng là bởi anh nói tránh bị người lớn hối hôn, mà từ khi hai người gặp nhau đến nay, Dư Tương không phải cái người trong trí nhớ của anh, chắc chắn anh có nghi ngờ trong lòng.
Dư Tương vẫn luôn không để ý việc cô khác với nguyên thân, cô chính là cô, từ đầu đến cuối không có gì biến đổi.
Dù Ninh Miễn nghi ngờ cô, nhưng ai cũng không lấy ra được bất kỳ chứng cứ nào, anh không có cách chứng minh Dư Tương kiếp trước nên là ai kia, cũng không thể nói cô là hàng giả chuyển mệnh, chờ đến lúc rồi, nhiệm vụ hoàn thành, họ có thể anh đi đường anh tôi đi đường tôi.
Dư Tương không làm được việc hiểu rõ hết toàn bộ suy nghĩ của Ninh Miễn, dứt khoát giả vờ hồ đồ coi như không biết gì hết, tiếp tục diễn vẻ dè dặt thích anh.
Dư Tương trở mình định ngủ một giấc, một giây sau cảm thấy sai sai, cầm băng vệ sinh xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Bà dì đến…
Thuốc của hệ thống Trường Phong khá tốt, trước khi đến không có cảm giác gì, giải quyết hết đau lưng và lạnh bụng dưới, thoải mái hơn lúc trước nhiều.
Từ thế kỷ 21 xuyên đến thế giới ảo diệu đến nay, Dư Tương đã quen với sự cẩn thận từng li từng tí của kỳ sinh lý, điều kiện có hạn mà, dù sao giờ đã xuất hiện băng vệ sinh đơn giản dễ sử dụng, chờ thêm vài năm nữa, chắc chắn có thể dùng băng vệ sinh khoa học công nghệ cao hơn trong kỳ kinh nguyệt.
Đầy cảm thán đi từ nhà vệ sinh ra, Dư Tương về lại giường, không thèm nhúc nhích cuộn trong ổ chăn, tư thế ngủ ngoan ngoãn thẳng tắp, rất nhanh đã im lặng thiếp đi.
Ninh Miễn về đến phòng, nơi tủ đầu giường vẫn như cũ để lại ánh đèn ngủ, Dư Tương gần như đã ngủ mất rồi, anh lặng lẽ đi đến cạnh giường.
Dư Tương trong mơ màng cảm giác được, y như trước kia khẽ hé mắt ra nhìn: “Là anh à.”
Lại nhắm mắt ngủ.
Ninh Miễn ngắm nhìn gương mặt bình yên ngây thơ đang ngủ của cô, cơn buồn bực nói không rõ nơi đáy lòng dần biến mất, anh vén chăn ra nằm vào trong, nhưng rất lâu vẫn không ngủ, người nằm nghiêng rất an tĩnh, không hay trở mình như trước kia, anh cứ ầm ĩ từ trong mơ tỉnh lại.
Là vì không vui như ngày thường sao?
Ninh Miễn nhắm mắt trở người nằm nghiêng, vẫn chưa ngủ, nằm thẳng về mới chầm chậm vào giấc.