Hành lang bệnh viện không rộng lắm. Hứa Chấn Uyên không tiếp tục đứng chắn ở cửa cầu thang nữa mà đứng qua cạnh tường, rất dễ nhận thấy rằng anh ta không hề nóng ruột chút nào.

"Có phải cô không nhận ra tôi không?"

Hứa Chấn Uyên còn nhớ rõ biểu cảm không hề thay đổi của Dư Tương lúc kết thúc huấn luyện quân sự.

Dư Tương mặt không đỏ tim không đập nhanh, chỉ lúng túng đáp: "Đúng thế. Sau này tôi mới nhớ ra. Dáng vẻ bây giờ của anh không quá giống lần trước chúng ta gặp nhau. Ngại quá."

Số lần gặp nhau không nhiều lắm kia gần như đều là đang làm ruộng. Hứa Chấn Uyên là anh trai quân nhân lâu rồi chưa về nhà thăm người thân. Dáng vẻ anh ta lúc mặc áo vải thô ra đồng làm việc kiếm sống và lúc mặc bộ quân trang oai hùng kia rất khác nhau. Huống chi khi đó cô còn không có tâm trạng nào mà để ý đến người được cho là ông chồng ưu tú trong mắt nhóm các cô gái chưa chồng này. Khi đó ngoài việc kiếm cộng điểm mỗi ngày ra thì cô đều dành thời gian để học tập.

Hứa Chấn Uyên cười khẽ, lông mày anh tuấn hơi nhướng lên: "Này có là gì chứ. Tôi cũng chỉ nhớ rõ tên cô mà thôi. Vừa mới đây người nhà tôi gửi thư nói trong thôn có người thi đậu đại học Yến Thành trở về thành phố rồi. Cô còn nói với cha tôi rằng nếu có khó khăn gì thì có thể liên hệ với cô cơ mà. Nếu không phải lúc đang đứng trong tư thế nghiêm bỗng có người nhắc đến tên cô thì tôi cũng không nhớ được đâu."

Dư Tương nhớ tới buổi huấn luyện quân sự bị Vương Thục Như ngáng chân kia, trong lòng hiểu ra mọi chuyện. Cảm giác hai người đều là người xa lạ thật là tốt đẹp.

"Hóa ra là vậy. Đúng là trùng hợp. Huấn luyện viên đến bệnh viện có chuyện gì sao?"

Hứa Chấn Uyên chĩa chĩa lên lầu giải thích: "Tôi có đồng đội bị thương nặng nên đã xin phép để tới thăm. Còn cô..."

Anh ta cố tình nhấn mạnh vào đôi mắt Dư Tương. Có vẻ như đôi mắt của cô có dấu vết như đã khóc.

Dư Tương lấy lại phản ứng, sờ sờ mắt mình rồi bật cười: "Người già trong nhà tôi bị cảm nặng nên thời gian qua tôi không nghỉ ngơi tốt."

Hứa Chấn Uyên gật đầu. Hai bên trở nên im lặng trong phút chốc. Dù sao thì hai người cũng không phải thân thuộc gì.

Dư Tương vẫn nhớ mình còn nhiệm vụ phải làm nên chủ động gợi đề tài: "Năm nay huấn luyện viên có về nhà thăm người thân không? Trước khi trở về thành phố tôi còn nghe bác Hứa thường xuyên nhắc đến anh đấy."

Trong nguyên văn, nguyên thân đã kết hôn với Hứa Chấn Uyên vào năm trước khi Hứa Chấn Uyên về quê thăm người thân. Nguyên thân bằng lòng kết hôn với Hứa Chấn Uyên cũng là vì anh ta đang phục vụ trong quân đội gần Yến Thành. Cho dù không thể trở về thành phố thì tương lai nếu theo quân cũng có thể quay về Yến Thành. Nhưng không ngờ người nhà lại biết được tin tức nguyên thân kết hôn một cách tùy tiện nên đã giấu diếm cả hai bên gia đình. Sau này lúc đưa ra đề nghị ly hôn, nguyên thân đã bỏ đứa con trong bụng mình đi trước rồi mới nói chuyện này cho Hứa Chấn Uyên. Dưới cơn tức giận, Hứa Chấn Uyên đã vội vàng từ Yến Thành chạy về Côn Xuyên làm thủ tục với nguyên thân.

Nhưng bây giờ chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa nên tất nhiên Hứa Chấn Uyên cũng sẽ không về nhà.

Quả nhiên, Hứa Chấn Uyên cười cười một cách không xác định: "Khó mà nói trước được. Gần đây tôi đã xin nghỉ vài lần rồi. Mà trong nhà cũng không có việc gấp gì. Mấy đồng đội của tôi cũng chưa về."

Dư Tương cố ý chọc ghẹo: "Huấn luyện viên sợ về nhà sẽ bị bác trai Hứa và bác gái Hứa giục cưới chứ gì? Tôi thường xuyên nghe người ta nói bọn họ đã phát sầu vì chuyện cưới xin của anh rồi. Huấn luyện viên muốn tìm một người như thế nào? Hay là tôi giới thiệu cho huấn luyện viên nhé? Trước kia lúc huấn luyện quân sự có rất nhiều sinh viên nữ thích anh đấy."

Quân nhân là một món bánh thơm phức. Cha mẹ Hứa Chấn Uyên vừa tự hào lại vừa âu sầu vì đứa con này, đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn chưa sốt ruột muốn cưới xin gì cả. Bọn họ còn đang chờ ôm cháu đấy. Mặc dù chưa đến nông nỗi gặp mặt là nói nhưng lời Dư Tương nói cũng không hề làm quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play