Bùi Thừa Quang muốn nói lại thôi, cậu ta còn nhớ kỹ chuyện vạch trần buổi sáng ngày Dư Tương cùng Ninh Miễn đính hôn, em họ nhỏ trông như có tâm tư nhỏ, nhưng nói đều là chuyện nhà chồng Dư Tương, có quan hệ gì với Dư Lộ đâu?

Mùa đông phương bắc băm nhân sủi cảo là công trình lớn, cải trắng hành tây lại thêm mấy cân thịt, một lần có thể băm ra một chậu nhân, người trong nhà nhiều, một nhà một chén sủi cảo đều đủ ăn, bà ngoại Lâm vốn tính làm nhiều nhân sủi cảo, đến Dư Tương cũng đến mang đi một chén, dùng hết một nửa phiếu thịt tháng này, trước tiên lại dọn thớt trong nhà đến trong viện, mọi người thay phiên làm lao động băm nhân.

Bùi Thừa Hãn ở trong sân cầm hai thanh d.a.o phay chặt thịt ầm ầm, Bùi Thừa Quang thay ca với anh ta cha mẹ bọn họ đều bận, bình thường đều thúc giục bọn họ tới chỗ người già ở đây hiếu thảo, quan hệ hai anh em vẫn luôn rất tốt.

Bùi Thừa Quang lặng lẽ nói nghi vấn trong lòng cho Bùi Thừa Hãn nghe.

“Em cảm thấy Lộ Lộ rất không vui, giống như không muốn nghe thấy chuyện của Tương Tương, anh nói có phải hay không…”

Ghen ghét với chị em ruột.

Bằng không cũng sẽ không cáo trạng với Dư Kiến Kỳ Dư Tương leo lên Ninh Miễn, cũng sẽ không tha công việc tốt, đột nhiên nói muốn trực đêm đại học.

Bùi Thừa Hãn đặt đao mạnh xuống, thấp giọng nhấn mạnh: “Đừng nói bậy, Lộ Lộ không phải người như vậy.”

“Chính tai em nghe thấy, Lộ Lộ cũng thừa nhận.”

Bùi Thừa Hãn nhíu mày: “Lộ Lộ không muốn làm lớn chuyện, bằng không không phải có ý định phá hư hôn sự Dư Tương và Ninh Miễn sao? Em đừng nói bậy, cũng đừng nói này đó với Dư Tương, hai chị em nó mới hoà bình chút, em đừng làm chuyện thêm phức tạp.”

Bùi Thừa Quang luôn luôn tin phục anh họ, nhưng không hiểu được tình huống trong lời này, không phải là Dư Lộ khơi mào chuyện này sao?

“Anh, lời này của anh nghe thật không tự nhiên…”

Động tác Bùi Thừa Hãn dừng lại: “Anh không thấy vậy.”

Mày Bùi Thừa Quang nhăn lại, nhưng cuối cùng không nói cái gì nữa, đến phiên cậu ta chặt thịt nhân lúc c.h.é.m thớt vang lên lạch cách.

Dư Tương nhìn thấy hai anh em nói chuyện, cười tủm tỉm nhảy nhót lại đây hỏi: “Các anh đang nói gì vậy?”

Bùi Thừa Hãn cười với cô, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”

“Vậy sao? Đúng rồi, anh, ngày hôm qua em gặp chị Phương, chị ta còn hỏi em anh có tới nhà bà ngoại không, đây là sao?”

Cứ việc bởi vì Dư Lộ bà ngoại Lâm mới không thích Diêu Kiến Phương, nhưng Diêu Kiến Phương vẫn cứ không từ bỏ thích Bùi Thừa Hãn.

Bùi Thừa Hãn tươi cười hơi xuống: “Không có gì.”

“Giấu đầu lòi đuôi, anh, có phải hai người làm bạn không? Còn có anh hai, em nghe nói anh cũng có bạn gái?”

DTV

Bùi Thừa Quang thiếu chút nữa ném d.a.o phay: “Anh không có, em nói nhỏ chút, anh cả mới có bạn gái!”

“Vậy á? Vậy nhà chúng ta trừ người nhỏ tuổi ra chỉ còn mỗi anh độc thân, Dư Lộ còn có bạn trai rồi.”

Một câu cuối cùng, Dư Tương cố ý nhìn về phía Bùi Thừa Hãn.

Trong lòng Bùi Thừa Hãn căng thẳng, càng có rất nhiều chua xót, vô thức nói: “Vậy sao?”

“Đương nhiên, Lộ Lộ thích chứ, nhắc tới tới liền đỏ mặt, em còn chưa gặp nguời thật đâu, cũng không biết là thần thánh phương nào, anh cả, anh biết khi nào con bé đó yêu đương không? Quan hệ của Lộ Lộ với anh tốt nhất, chắc cái gì con bé cũng nói cho anh.”

Cắm đao mà thôi, sẽ không chỉ có một lần.

Bùi Thừa Hãn lắc đầu, miễn cưỡng che giấu vẻ mất mát.

Ba người trong phòng cũng nghe thấy lời này, bà ngoại Lâm không biết chuyện này, kinh ngạc không thôi dò hỏi Lâm Bảo Chi là chuyện như thế nào, nếu Dư Lộ cũng sắp kết hôn, vậy chắc Lâm Bảo Chi bận không thoát thân nổi.

Dư Lộ đỏ mặt ra ngăn cản: “Chị, chị đừng nói nữa, em còn chưa tính để trong nhà biết quá nhiều đâu.”

Dư Tương nhún vai: “Không thể nói sao? Vậy thì thôi, tôi tưởng chuyện tốt mà, cô đừng chê tôi nói nhiều ha.”

Dù sao hiện tại tất cả mọi người đã biết, cũng không biết khi nào Dư Lộ có thể đưa về để mọi người gặp mặt.

Dư Lộ cắn môi không nói, rõ ràng người nói chuyện lung tung chính là Dư Tương, lại còn lấp kín miệng cô ta làm cô ta không thể chỉ trích nửa phần.

Lúc Dư Lộ còn muốn giải thích gì đó, Dư Tương đã dời đi trận địa đút tay trong túi xem Bùi Thừa Quang biểu diễn, thuận tiện chỉ huy: “Chỗ kia còn có miếng thịt, quá lớn rồi!”

Bùi Thừa Quang hầm hừ nói: “Em được thì chị em đi.”

Dư Tương vén tay áo, quả thật cô xem người ta chơi đao mà ngứa tay rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play