Lạc Thanh Từ ngồi xuống một bên, nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì mà khổ sở như vậy?"
Nguyễn Ly có chút ngẩng đầu lên, phủ nhận nói: "Ta không khổ sở."
Lạc Thanh Từ thấp thấp mỉm cười: "Còn nói không, đôi mắt ngươi đều hồng."
Nguyễn Ly còn muốn mạnh miệng phủ nhận, đã nghe Lạc Thanh Từ nói tiếp: "Đây chỉ là cảm xúc thường tình của con người, khi buồn liền khóc, khi vui liền cười, không có gì sai cả, ngươi cũng không cần thẹn thùng."
Nói xong nàng nhu hòa nhìn về phía tay phải của Nguyễn Ly: "Có thể cho ta xem một chút không? Khi gặp chuyện buồn, ngươi hãy tâm sự với người khác, nói hết rồi sẽ tốt hơn nhiều."
Đại khái là nàng quá dịu dàng, Nguyễn Ly do dự một chút, vươn tay phải để lộ ra Thiên Hạc trong lòng bàn tay.
Thiên Hạc này một đường đi theo nàng, tuy rằng không biết nói những mỗi cử động đều rất thông linh. Lúc nàng buồn liền trêu đùa nàng, lúc nàng gặp phải nguy hiểm liền nhắc nhở nàng, ngay cả thời khắc cuối cùng nó cũng dùng toàn lực bảo hộ nàng.
Nàng không cha không mẹ, hai mươi năm qua nàng gặp được thiện ý quá ít, người thật sự đối tốt với nàng càng hiếm hoi. Nhắc đến cũng chỉ có Trì Thanh cùng Tinh Linh tỷ tỷ, và Thiên Hạc nhỏ bé này.
Nói ra cũng có chút buồn cười, nàng đã đáng thương đến mức cần sự an ủi từ một con hạc giấy, nhưng nàng thật sự luyến tiếc nó.
Sau khi Thiên Hạc chắn một kích cho nàng, liền mất đi linh khí, nàng rất khổ sở, nhưng sau đó gặp phải quá nhiều chuyện, lại tương phùng Trì Thanh, đắm chìm trong niềm vui sướng vì đoàn tụ với người trong mộng, nàng cũng tạm thời đè ép xuống khổ sở kia.
Bây giờ chỉ còn lại nàng một mình an tĩnh, sờ đến Thiên Hạc trong lòng ngực, tất cả những đau khổ tích tự thời gian qua đều dâng trào, làm nàng nhất thời không thể chịu đựng. Hơn một năm qua, nàng đã xem Thiên Hạc như một người bạn đồng hành thân thiết.
"Là hạc giấy này sao? Chuyện như thế nào?" Lạc Thanh Từ ôn nhu hỏi.
Nguyễn Ly đem sự tình trải qua nói một lần, nhìn Lạc Thanh Từ, có chút tự giễu: "Ngươi có cảm thấy ta quá ngốc không? Đây chỉ là hạc giấy truyền tin của sư phụ ta, không có sinh mệnh cùng linh hồn, ta lại vì nó mà đa sầu đa cảm."
"Ngươi không ngốc." Lạc Thanh Từ nghiêm túc đáp, ngữ khí thập phần chắc chắn. "Mỗi một vật trên đời đều có ý nghĩa tồn tại, Thiên Hạc này cũng vậy. Nó vì che chở cho ngươi mà chết đi, ngươi thương tiếc nó là lẽ đương nhiên."
Lạc Thanh Từ cũng không phải dỗ dành Nguyễn Ly, nàng vẫn luôn cảm thấy Tiểu Long Tử nhà mình có một tấm lòng son, như nguyên tác miêu tả, nữ chủ chính là có một trái tim thuần khiết.
Từ lúc đến thế giới này, gặp được Tiểu Long Tử, nàng mới chân thật cảm nhận điều đó đáng quý biết bao nhiêu. Chính mình cũng không phải người tốt, bị ép buộc đến thế giới này làm nhiệm vụ, nơi nơi vây quanh nữ chủ, người bình thường đều sẽ có chút bất mãn, thậm chí giận chó đánh mèo.
Lạc Thanh Từ tuy rằng không giận chó đánh mèo, nhưng ngay từ đầu cũng chỉ là ôm tâm tư hoàn thành nhiệm vụ, lại nói một người cùng một rồng ở chung bất quá nửa năm, sẽ có thể gắn bó sâu đậm đến mức nào?
Cho đến khi nàng tự mình cảm nhận được loại cảm giác không thể buông bỏ này, thật đau đớn vô cùng. Bao nhiêu năm qua nàng chưa từng được một người nào ỷ lại cùng tín nhiệm như vậy, cũng chưa từng gặp qua một tiểu cô nương đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, thật sự khiến lòng người tan chảy.
Đối xử tốt cùng yêu thương Tiểu Long Tử đã trở thành thói quen của nàng, và mỗi khi ngẫm lại, nàng hậu tri hậu giác phát hiện, đó giống như thói quen đã khắc vào trong xương cốt.
Nguyễn Ly vẫn luôn nhìn nàng, sau một hồi lại ngơ ngẩn nhìn Thiên Hạc, nhỏ giọng nói: "Ta luôn nghĩ, một người vì sao sẽ đối tốt với người khác, lý do thì có trăm ngàn vạn, nhưng nhiều nhất chính là lợi ích. Bất quá lợi ích chưa tới, người kia liền phải trả giá đắt, vì sao vẫn làm? Giống như hạc giấy này, nó tốt với ta thì sẽ được gì, vì sao nó vẫn muốn làm như vậy?"
Lạc Thanh Từ tận khả năng lý giải tâm tư Nguyễn Ly, sau đó nói: "Đối người khác tốt, cho dù là vì lợi, chỉ cần chưa từng thương tổn, loại lợi ích này chính là song phương. Nói đúng hơn, là người này muốn cho và người kia muốn nhận. Nhưng có đôi khi, đối tốt với người khác cũng không vì mục đích nào cả, thẳng đến một ngày bừng tỉnh phát hiện, mình đã được đến rất nhiều chỗ tốt, loại hạnh phúc này có lẽ không thể miêu tả."
"Nó có hạnh phúc sao?" Nguyễn Ly nhìn Thiên Hạc.
"Có chứ, nó muốn bảo hộ ngươi, cuối cùng đã làm được."
Nói xong Lạc Thanh Từ duỗi tay qua, hướng về phía hạc giấy trong tay Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly thoáng sững sờ, không biết nàng định làm gì.
"Cho ta xem một chút."
Nguyễn Ly nhìn nàng một cái, nhấp nhấp môi, chậm rãi đưa Thiên Hạc cho nàng.
Lạc Thanh Từ rũ mắt xuống, đầu ngón tay một luồng linh quang xuyên qua thân hạc, vừa xem xét vừa giải thích: "Hạc giấy này không hề tầm thường, sư phụ ngươi hẳn là tốn nhiều tâm tư tạo ra nó. Tuy rằng tinh diệu, nhưng cũng không phải kỳ văn bí thuật, có lẽ ta có thể khôi phục nó."
Nguyễn Ly nghe vậy trong mắt trào ra một mạt ánh sáng, "Thật sao?"
Nàng giờ khắc này mãn ý vui mừng, đối mặt Trì Thanh, thần thái nàng tự nhiên thả lỏng rất nhiều. Trong đôi mắt màu mực sáng lấp lánh, vô thức mang theo một tia nũng nịu quen thuộc.
Lạc Thanh Từ thật sự yêu thích biểu cảm này của nàng, không hề khúc mắc mà thoải mái, tràn đầy sức sống trẻ trung, bồng bột lại đáng yêu.
Lạc Thanh Từ sao có thể làm nàng thất vọng đây, khẽ gật đầu: "Đương nhiên là thật. Tuy không nhất định cùng hạc giấy trước kia giống nhau như đúc, nhưng nó vẫn sẽ có linh khí cùng ý thức, tựa như lúc ở bên ngươi, chịu không?"
Nàng nói lời này giống như đang dỗ dành hài tử, Nguyễn Ly nghe được có chút ngượng ngùng, vội thu liễm biểu tình. Chính mình cũng biết không thể nào giống nhau như đúc, tuy rằng có chút mất mát, nhưng đây đã là niềm an ủi lớn nhất.
Lạc Thanh Từ vươn ngón trỏ, bức ra một giọt tinh huyết.
Khi màu đỏ tươi đẹp xuất hiện, Nguyễn Ly đột nhiên khẩn trương, vội vàng thò qua tới, "Tại sao ngươi phải dùng tinh huyết?"
Lạc Thanh Từ mỉm cười: "Muốn cho hạc giấy thông linh, dĩ nhiên phải dùng tinh huyết vẽ mắt. Sư phụ ngươi có lẽ cũng làm cách này, dựa theo tu vi của nàng, một giọt tinh huyết đủ để cho hạc giấy duy trì linh lực không tiêu tan."
Nguyễn Ly sửng sốt một chút: "Tinh huyết của sư phụ ta?"
Lạc Thanh Từ trộm nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu.
"Tinh huyết rất trân quý, sao có thể tùy tiện...." Nguyễn Ly cắn răng, không thể nói nên lời. Vì sao sư tôn lại hao phí tâm tư như vậy, chỉ để làm Thiên Hạc theo nàng. Đến nỗi Trì Thanh, vì sao lại nguyện ý hao tổn tinh huyết đi cứu Thiên Hạc, thật chỉ là thương hại, hay nàng ấy đã đoán ra thân phận của nàng rồi?
"Không ngại, liền một chút." Lạc Thanh Từ trấn an nàng.
Hệ thống thật sự chịu không nổi: "Đây đã là lần thứ hai, không chỉ là một chút."
Lạc Thanh Từ lập tức ý bảo hệ thống câm miệng, "Không thấy A Ly đang rất thương tâm sao? Ngươi muốn nàng hắc hóa?"
Sau đó nàng nhìn Tiểu Long Tử hốc mắt lại đỏ lên, nhịn không được trêu đùa: "Ngươi sắp khóc sao?"
Một câu này giống hệt lời sư tôn từng nói ngày đó, làm cho Nguyễn Ly thoáng giật mình, nàng vội ngẩng đầu nhìn người trước mắt, mạc danh cảm thấy hai người như trọng điệp.
Nàng nhìn rồi lại xem, sau đó tự nhủ trong lòng, sư tôn thâm trầm ôn nhu, còn Trì Thanh ngọt ngào dịu dàng, vẫn là có chút khác.
"Mới không có." Nàng nhưng không thừa nhận.
Lạc Thanh Từ không ý thức được mình lại lỡ lời, đêm nay không biết vì sao, đại não của nàng có chút hưng phấn, nàng chỉ muốn đem lại cho Tiểu Long Tử thật nhiều niềm vui sướng.
Nguyễn Ly mới vừa nói xong, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó một bàn tay mềm mại tinh tế dán lên đôi mắt nàng, "Nếu không khóc, vậy ngươi trước nhắm mắt lại."
Tay Trì Thanh có chút lạnh, so năm đó giống như ngày càng lạnh lẽo. Không biết những năm qua nội thương của Trì Thanh thế nào, không có nàng đốt lửa sưởi ấm cùng truyền linh lực xoa dịu, nàng ấy đã làm sao để vượt qua? Hàn bệnh có được tiêu trừ chưa? Trong lòng nàng suy nghĩ vạn ngàn, nhưng lại không thể nói ra.
Lạc Thanh Từ chỉ có thể ngăn trở tầm mắt Nguyễn Ly, nhưng lại không thể ngăn trở tâm tư của nàng ấy, thế cho nên đôi mắt tiểu cô nương động đậy, hàng mi dài quét qua quét lại, rung rinh trong lòng bàn tay nàng, khiến cho nàng có chút nhột nhạt, lại có chút thích thú.
Giờ phút này Nguyễn Ly ngồi đến thẳng tắp, sau khi bị Lạc Thanh Từ che đôi mắt, liền đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn bất động, đáng yêu vô cùng.
Tranh thủ lúc Nguyễn Ly không nhìn thấy, Lạc Thanh Từ một lần nữa phân ra một mạt Thần Thức rót vào Thiên Hạc. Rất nhanh chạc giấy liền sống dậy, vỗ vỗ cánh trong lòng bàn tay nàng.
Nó ngưỡng đầu liền muốn bay về phía Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ vội lắc đầu ngăn cản nó.
Tiểu gia hỏa có chút mất mát, nhưng vừa lệch đầu nhìn thấy Nguyễn Ly ở bên cạnh, nó lại vẫy vẫy cánh tinh phần phấn chấn.
Cho dù biết đây là vật nhỏ do mình dùng tinh huyết cùng thần thức tạo ra, nhưng Lạc Thanh Từ cũng nhịn không được thở dài một tiếng, mặt già đỏ lên, khó trách Tiểu Long Tử thích như vậy, thật sự quá đáng yêu.
Hiện giờ bản thể gần trong gang tấc, mạt thần thức đương nhiên tùy ý động, Lạc Thanh Từ tâm tư vừa chuyển, Thiên Hạc liền chấn cánh bay lên.
"Trì...... Trì tỷ tỷ." Nguyễn Ly nghe được tiếng vỗ cánh nhỏ bé kia, kinh hỉ kêu lên, suýt chút nữa thì gọi ra tên Trì Thanh. Kịp thời đổi thành Trì tỷ tỷ, gương mặt nhỏ của nàng lại đỏ bừng thẹn thùng.
"Ai, thật ngoan. Nào, duỗi tay ra." Lạc Thanh Từ mặt mày mang cười, dứt khoát ứng một tiếng.
"Trì Thanh độ hảo cảm -0,1. Độ hảo cảm +3."
Lạc Thanh Từ nghe được nhắc nhở, vừa buồn cười vừa vui sướng.
Nguyễn Ly vươn tay đến, Thiên Hạc nhìn nhìn tay nàng, lại nhìn nhìn ngực nàng. Cuối cùng dưới sự áp chế của Lạc Thanh Từ, nó đành phải bay đến lòng bàn tay Nguyễn Ly.
Lạc Thanh Từ buông tay xuống, Nguyễn Ly vừa mở mắt, liền nhìn thấy Thiên Hạc trong lòng bàn tay mình, nó nghiêng đầu, vẫy vẫy cánh, liền như vậy nhìn nàng.
Thần thái cùng bộ dáng này, quen thuộc đến làm Nguyễn Ly hồng con mắt, nàng nhẫn nại nâng nó lên, nghẹn ngào nói: "Ngươi còn nhớ ta không?"
Thiên Hạc gật gật đầu, lại mổ mổ vào ngón tay trỏ của nàng, Nguyễn Ly cong ngón tay, Thiên Hạc lập tức vươn cánh ôm lấy ngón tay nàng.
Cảm xúc của nàng lúc này đã vỡ ào, khóc nức nở nói: "Trì tỷ tỷ, là nó, phía trước nó chính là như vậy."
Lạc Thanh Từ cũng chưa nói gì, chỉ là khóe miệng mang cười nhìn chằm chằm Nguyễn Ly.
Ánh mắt của nàng quá mức sủng nịch ôn nhu, thẳng đem Nguyễn Ly thiêu đến không dám đối diện, chỉ có thể cúi đầu vuốt Thiên Hạc, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Trì Thanh độ hảo cảm +5, +1, +1......"
Lạc Thanh Từ thoáng sửng sốt, Nguyễn Ly gia tăng hảo cảm giống như thang máy đi lên, liên tiếp năm cái +1, nàng rốt cuộc được 10 điểm.
Không biết vì sao, độ hảo cảm tăng nhiều làm cho Lạc Thanh Từ tâm ngứa, Tiểu Long Tử nhà nàng, muốn hay không đáng yêu như vậy.
"Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là không đành lòng nhìn ngươi khóc nhè, thật khiến lòng người thương tiếc." Lạc Thanh Từ tâm tình rất tốt, duỗi thẳng một chân, lười nhác mà nằm nghiêng, không hề có chút hình tượng.
Một câu này lại khiến Nguyễn Ly hoang mang, Trì Thanh rốt cuộc có nhận ra nàng không? Hay chỉ là thương hại, hay nàng ấy chỉ thích nơi nơi trêu đùa người, nơi nơi nhận muội muội?
Vì thế Lạc Thanh Từ đang tâm tình vui sướng, đột nhiên lại nghe hệ thống nhắc nhở, độ hảo cảm -1, -1, -1.... Nguyên si đem năm điểm trừ trở về.
"Trì tỷ tỷ đối với ai đều tốt như vậy sao?"
Lạc Thanh Từ vừa nghe Nguyễn Ly nói, nàng lập tức minh bạch, tiểu cô nương nhà nàng lại đang miên man suy nghĩ. Không hổ là nữ chủ, trên người 800 con mắt nghi ngờ luôn hoạt động không sai biệt.
Hệ thống đã nhịn không nổi nữa, "Chú ý ngươi thể thống, ngươi là sư tôn của nàng, không phải người yêu." Nói xong nó cũng có chút mặt nhiệt, sao nó có thể nói ra lời này, so hành động của nàng càng không thể thống. Trong lúc nhất thời đủ các loại quẫn bách, nó đơn giản tắt máy giả chết.
Lạc Thanh Từ cũng có chút bất đắc dĩ, người yêu sao? Mệt hệ thống nói ra, nàng cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này, cho nên, đây gọi là cực hạn lôi kéo nàng nghĩ sai lệch đi?
Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn Nguyễn Ly vẻ mặt nghiêm túc lại vội vàng, trong lòng hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng. Nàng hiểu được, Tiểu Long Tử luôn không có cảm giác an toàn.
Đổi là người khác, lưng đeo huyết hải thâm thù, mỗi ngày nơm nớp lo sợ nỗ lực tu luyện, đều vì báo thù, có bao nhiêu gian nan.
Tuy phía sau Nguyễn Ly còn có thúc thúc cùng toàn bộ Long tộc, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ đem đến cho nàng vô tận trách nhiệm cùng gánh nặng. Nàng phá vỏ bất quá hơn 20 năm, số tuổi này so với tộc rồng mấy ngàn năm thọ mệnh, thật ngắn ngủi đến đáng thương.
Một nàng rồng sữa vừa sinh ra đời, đã phải trăm phương nghìn kế trốn tránh sợ bị lộ thân phận, lại dùng thân thể kinh mạch héo rút thâm nhập Tiên môn, nhận kẻ thù giết cha diệt tộc làm sư phụ, có thể nghĩ nàng phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng đau đớn.
Lạc Thanh Từ lý giải Nguyễn Ly đối Trì Thanh ỷ lại, cũng lý giải nàng ấy giãy giụa cùng đa nghi. Mà chính nàng cũng nghĩ rằng sự thiên vị của mình chỉ độc thuộc về Nguyễn Ly, chỉ dành cho Tiểu Long Tử của nàng mà thôi.
Vì thế nàng nghiêm túc nói: "Ngươi cảm thấy ta là người không đứng đắn sao?"
Nàng tiếp tục nói: "Ta là loại người tùy tiện gặp cô nương khác liền nhận muội muội?"
Nguyễn Ly trái tim đập đến bay nhanh, tràn ngập cõi lòng đều là chờ mong, nhưng vẫn cố tình gật đầu.
Lạc Thanh Từ nhướng mày, chịu đựng xúc động muốn giáo huấn nàng ấy một trận, "Ngươi cảm thấy tên gọi Trì Bích thế nào?"
Lại gật đầu nàng liền phải đánh rồng.
Bất quá Tiểu Long Tử không gật đầu nữa, mà là nhăn lại mi, nhìn Lạc Thanh Từ nghiêm túc nói: "Khó nghe đã chết."
Lạc Thanh Từ không thể tin được trợn mắt, nàng nhịn không được dán tới gần Nguyễn Ly, "Tiểu muội muội, ngươi liền như vậy trêu chọc tỷ tỷ sao?"
Hành động đột ngột của nàng làm Nguyễn Ly giật mình, thân thể theo bản năng bật ngửa ra sau, Lạc Thanh Từ thấy người kia không hề lực phản kháng liền té ngã, lập tức duỗi tay đem nàng ấy kéo trở về, chỉ là dùng lực quá mạnh, làm cho Nguyễn Ly ngã nhào vào trong lòng ngực của nàng.
Nguyễn Ly ngưỡng đầu lên, hai người trong khoảnh khắc đối diện nhau, Lạc Thanh Từ một câu cũng không thể nói, chỉ là ngơ ngác nhìn Nguyễn Ly.
Trên mặt Nguyễn Ly đã tràn đầy nước mắt. Nàng liền như vậy nhìn Lạc Thanh Từ, không nói lời nào cũng không khóc ra tiếng, đôi mắt màu mực xinh đẹp tràn đầy lệ quang, theo ánh lửa đong đưa, rõ ràng là trong suốt cực kỳ, lại như vậy nóng bỏng thiêu đốt người.
Nước mắt không tiếng động từ hốc mắt nàng tràn ra, sau đó rào rạt lăn xuống, rõ ràng lặng yên không một tiếng động, cũng không có cuồng loạn, lại so với gào khóc càng làm cho người thương tiếc.
Lạc Thanh Từ cảm thấy khóe mắt chính mình đau nhức không thôi, yết hầu phát nghẹn, đôi mắt khô khốc rồi lại không thể rơi nước mắt. Trái tim nàng khó chịu cực kỳ, nhẹ nhàng đem Nguyễn Ly ôm chặt.
Nguyễn Ly liền như vậy vùi trong lòng ngực nàng, tay vòng ôm lấy nàng, không có phát ra âm thanh, nhưng Lạc Thanh Từ vai phải đã một mảnh ướt nóng.
"A Ly, ta là Trì Thanh." Lạc Thanh Từ cuối cùng khàn giọng nói ra một câu như vậy.
"Ô......" Một tiếng nức nở cực nhẹ, không cách nào đè nén, nhỏ bé yếu ớt mà trào ra, sau đó bắt đầu áp không được, đứt quãng, giống một ấu thú bị thương, thút thít đau khóc thành tiếng.
Lạc Thanh Từ cảm xúc hoàn toàn tan vỡ, ôm chặt nữ tử trong ngực, một giọt nước mắt thốt nhiên từ mắt phải chảy xuống, gần như là huyết lệ.
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, một cổ mùi máu tươi thẳng xông lên cổ họng, ngực kịch liệt đau đớn làm nàng rên rỉ một tiếng, không thể nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Nguyễn Ly tuy rằng khóc đến không kềm chế được, nhưng cũng phát hiện Lạc Thanh Từ giờ phút này không đúng, kia một tiếng rên cũng không tránh được thính lực nhạy bén của nàng, nàng hốt hoảng bật người dậy, vội vàng rời khỏi Lạc Thanh Từ ôm ấp.
Lạc Thanh Từ nhanh chóng lau đi vết máu trên môi, miễn cưỡng đem một mảnh huyết tinh trong cổ họng áp chế xuống, Nguyễn Ly kinh hoàng thất thố đỡ lấy nàng, tay vỗ vỗ lưng nàng, "Trì Thanh, Trì Thanh, nàng như thế nào, vì sao lại hộc máu? Nàng bị thương rồi?"
Lạc Thanh Từ đau đến cái trán đầy mồ hôi, trừ một mạt huyết hồng kia, môi nàng đã không còn huyết sắc, trên cổ toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh lửa phản chiếu lên lộ ra tái nhợt cùng yếu ớt, khiến Nguyễn Ly nhìn đến tâm đau.
Lạc Thanh Từ vội ngăn cản nàng, khẽ lắc đầu: "Ta không bị thương, nàng đừng gấp, chỉ là nội thương cũ tái phát, có chút khí huyết cuồn cuộn mà thôi."
"Thật sự không có việc gì sao?" Nguyễn Ly đôi mắt đỏ hoe còn chưa khô nước mắt, đầy mặt đều là khẩn trương, biểu cảm như vậy xuất hiện trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, thật làm người động dung.
Lạc Thanh Từ bỗng nhiên nghĩ đến lúc mình dùng thân phận sư tôn ôm nàng vào phòng, nàng cũng từng khẩn trương như vậy, hiện giờ so sánh liền không có khác biệt.
"Đều do ta, nhất định là hôm nay nàng đánh Bào Hào quá vất vả, lại còn dùng tinh huyết, mới dẫn phát nội thương."
Lạc Thanh Từ mỉm cười, hơi thấp đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nguyễn Ly, nhẹ giọng nói: "Ta đánh Bào Hào không hề mệt, nếu thật muốn tính sổ, chính là vì lấy tinh huyết cho nàng rồi."
Xúc cảm dịu dàng dừng ở trên đuôi mắt, sau đó lướt dọc theo gò má, làm cho Nguyễn Ly sững sờ ở tại chỗ.
Nàng nghe Lạc Thanh Từ nói, nhìn nàng ấy cười, cảm thấy có chút hoa mắt.
Nàng không biết vì sao trái tim mình lại đập dồn dập như vậy, cảm giác mạc danh khó tả, một màn này cho đến rất nhiều năm về sau, nàng cũng vĩnh viễn không thể nào quên.
Cửu biệt lại trùng phùng, Trì Thanh liền như vậy khiến trái tim nàng loạn nhịp, thẳng rung động tiếng lòng.
"Đinh, Trì Thanh độ hảo cảm +20."
- ----------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Lại là một ngày sư tôn hộc máu.
Các tiểu khả ái yên tâm, mỗi lần động lòng, sư tôn đều sẽ bị như vậy, ta tính sơ sơ, từ nay về sau, mỗi chương sư tôn đều phải hộc máu một lần.
*Sư tôn không thể động lòng, là do tu vô tình đạo, đúng không?
Tình cảm sư tôn dành cho Rồng Con, thậm chí đã phá vỡ giới hạn của vô tình đạo, và sư tôn thật sự rơi nước mắt.... Ngay cả khi vô tình đạo làm mất đi cảm xúc, thì nó vẫn có một giới hạn, khi giới hạn này bị phá vỡ, sư tôn có thể yêu trong tầng cuối của Tuyệt Tình Pháp Quyết!
Đưa túi máu cho sư tôn, bây giờ sư tôn đã có thể phun máu tiếp~
*Trì Thanh: A Ly, ta là Trì Thanh
Tinh Linh: A Ly, ta cũng là Trì Thanh
Sư tôn: A Ly, một lần nữa, ta lại là Trì Thanh
A Ly: độ hắc hóa +9999 Toàn văn hoàn (hahaha)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT