Lạc Thanh Từ bị nàng khóc đến tâm đều nát, rốt cuộc niềm vui tương nhận hoàn toàn bị đau lòng bao phủ.
Nàng nước mắt mơ hồ, khàn giọng nói: "Ly nhi sao lại biến mình thành bộ dạng này, cũng không biết chiếu cố bản thân cho tốt hay sao? Vuốt đều cộm người."
Nguyễn Ly khóc đến căn bản vô pháp đáp lại, nàng hơi ngồi dậy phủng mặt Lạc Thanh Từ, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: "Ta không sao, chỉ cần gặp lại nàng, thế nào đều tốt. Sư tôn, ta rất nhớ nàng, rất nhớ nàng.... thật là nàng, thật là nàng."
Nàng nước mắt như thế nào đều ngăn không được, đau đớn bị phủ đầy bụi lâu lắm, sớm hư thối kết vảy, nhìn như đã khép lại, chỉ có bản thân nàng biết, nó đã thâm nhập cốt tủy, chằng chịt vết sẹo.
Lạc Thanh Từ muốn lau nước mắt cho Nguyễn Ly, nhưng y phục trên người quá bẩn, nàng nâng tay lên lại thu trở về, nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyễn Ly, "Ta ở đây, A Ly đừng khóc, đừng khóc."
Nguyễn Ly cũng không muốn khóc, càng không nghĩ làm Lạc Thanh Từ khổ sở, nhưng nàng thật sự khống chế không được. Sau bao nhiêu năm, nỗi tuyệt vọng tưởng chừng muốn bóp chết nàng cuối cùng trở thành hư không, người mà nàng ngày nhớ đêm mong không lúc nào không vướng bận đã trở lại, trong đó cay đắng cùng vui sướng vô pháp nói thành lời.
Ai có thể minh bạch mỗi đêm khuya mộng hồi quá khứ, vãng tích từng chút một ở bên Lạc Thanh Từ không ngừng hiện ra trong đầu nàng, làm nàng thống khổ đến cực điểm.
Nhớ lại lúc ấy các nàng bên nhau ngọt ngào cùng rung động, trở về hiện thực liền giống như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng trái tim nàng.
Biết rõ không nên hồi ức, nhưng Lạc Thanh Từ để lại cho nàng cũng chỉ có bấy nhiêu, nàng chỉ có thể đáng thương mà ôm lấy những ký ức đó, xem như trân bảo mà lăn qua lộn lại phẩm vị. Cho dù phải uống rượu độc giải khát, nàng cũng sẽ trân trọng.
Đoạn thời gian ở bên Lạc Thanh Từ, vô luận là trước hay sau khi tình cảm sáng tỏ, nàng đều ỷ lại nàng ấy, luôn không kiêng nể mà hưởng thụ nàng ấy cho nàng ôn nhu cùng bảo hộ. Sau khi Lạc Thanh Từ đi rồi, nàng cả người đều lạnh lẽo, cũng dần quên mất cảm giác dựa dẫm nột người là thế nào.
Hiện nay nàng đã tìm lại được chốn yên hương của mình, hết thảy ủy khuất cùng khổ sở trong lòng đều dồn lên, nàng buông xuống ẩn nhẫn, khóc nức nở nói: "Ta thật sự...... Ta thật sự chịu không nổi nữa. Mười năm, ta đợi nàng mười năm, sao nàng lâu như vậy mới trở về."
Tiếng nói của nàng đều rút đi lạnh lẽo, mang theo mềm ấm cùng nũng nịu quen thuộc, nhưng lời này lại khiến trái tim Lạc Thanh Từ thắt lại.
Nàng cho rằng chính mình nghe lầm, nhịn không được run giọng hỏi: "Nàng nói cái gì? Bao lâu?"
Nguyễn Ly nhận thấy Lạc Thanh Từ có chút không thích hợp, cảm xúc trở nên kích động, nàng vội nói sang chuyện khác, "Không quan trọng, sư tôn đã trở về, những chuyện khác đều đã trôi qua."
Lạc Thanh Từ tim như bị đao cắt, "Sao lại là mười năm? Chẳng lẽ...."
Nàng ở trong lòng hỏi Hệ thống, "Nó cho ta mười năm, là lấy từ A Ly đúng không?"
Hệ thống không hề biết việc này, nghe vậy cũng không lời gì để nói, "Trước mắt xem, đích xác như thế, Nó thật sự là Chu Bái Bì."
Lạc Thanh Từ hô hấp đều có chút khó khăn, ngực không ngừng phập phồng, nàng nỗ lực muốn duy trì bình tĩnh, nhưng nhìn đến Nguyễn Ly, mọi cố gắng của nàng hoàn toàn sụp đổ. Mười năm, Rồng Con như thế nào chịu đựng nổi, nàng trì hoãn một ngày đều khó có thể thừa nhận, nàng ấy đã phải chịu giày vò đến mức nào đây.
"Mười năm...... Thế nhưng mười năm, ta...... Ta thực xin lỗi, A Ly, thực xin lỗi...... Ta trở về quá muộn, quá muộn." Nàng gian nan nói, yết hầu như phát đổ, nếu đổi lại là nàng, nàng nhất định sẽ phát điên.
Nàng gắt gao đem Nguyễn Ly ôm vào trong ngực, không ngừng rơi nước mắt nói lời xin lỗi.
Nguyễn Ly hoảng sợ, vội vàng an ủi Lạc Thanh Từ, "Không có việc gì không có việc gì, sư tôn không cần đau lòng ta, đều đã trôi qua. Ta đã đợi được nàng trở lại, mọi thứ đều đáng giá."
Nàng cẩn thận lau nước mắt cho Lạc Thanh Từ, lại nhịn không được hôn hôn mi mắt của nàng ấy, ôn nhu nói: "Kỳ thật mười năm trôi qua rất nhanh, ta không sợ chờ đợi. Ta có được thọ mệnh dài lâu, mười năm với ta không tính là gì, bao lâu ta vẫn chờ. Ta chỉ sợ sư tôn không trở lại, sợ ta đợi mãi cũng đợi không được nàng."
Nàng cổ họng bởi vì nghẹn ngào mà phát run, sau đó nàng nhắm mắt lại, cái cằm cọ lên mái tóc Lạc Thanh Từ, thấp giọng nói: "Trời cao rủ lòng thương, để sư tôn lại về bên ta. Cho ta biết, còn sống là chuyện sung sướng cỡ nào."
Đôi khi nàng cảm thấy rất tuyệt vọng, hận không thể liền chết. Sau khi Lạc Thanh Từ vong thân dưới Thanh Uyên kiếm, mỗi một khắc tồn tại đối với nàng đều là tra tấn.
Ma khí nhập thể, Phục Ma Quyển gột rửa, đều không coi là gì. Chỉ có sư tôn không còn nữa, một mình nàng cô đơn sống trên đời, mới có thể khiến nàng hỏng mất.
Lạc Thanh Từ biết lời an ủi gì đều tái nhợt vô lực, nàng chỉ có thể ôm Nguyễn Ly, nhẹ nhàng vuốt ve nàng ấy.
Dù thống khổ đến thế nào, nàng đã trở lại, từ nay về sau nàng sẽ bù đắp thật nhiều cho nàng ấy. Trước đây nàng tới thế giới này vì nhiệm vụ, hiện giờ nàng tới chỉ vì chiếu cố Rồng Con của nàng mà thôi.
Hai người ôm lẫn nhau vô cùng an tâm, sau khi cửu biệt gặp lại tình yêu càng thêm đong đầy, cơ hồ muốn tràn ra tới.
Đột nhiên một tiếng ọt ọt cực nhỏ vang lên, đánh vỡ bầu không khí ôn tồn giữa hai nàng. Nguyễn Ly rõ ràng nghe được động tĩnh kia phát ra từ bụng Lạc Thanh Từ, chính mình thật lâu không trải qua đói khát, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, khẩn trương hỏi: "Sư tôn không thoải mái sao?"
Lạc Thanh Từ đầy mặt đỏ bừng, xấu hổ thật sự.
Nhìn biểu hiện của Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly cuối cùng nhận ra vấn đề, nàng có chút ảo não, "Là ta hồ đồ, sư tôn bây giờ còn chưa tích cốc, dĩ nhiên sẽ đói bụng. Chúng ta lập tức trở về, ta nấu cơm cho nàng."
Nghĩ tới cái gì nàng vội lấy ra kẹo hồ lô, đưa cho Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, nàng ăn trước kẹo hồ lô lót dạ."
Lạc Thanh Từ đích xác đói bụng, dọc theo đường đi cũng chưa ăn cơm no, kẹo hồ lô hồng xán xán này thật khiến cho người thèm nhỏ dãi.
Nàng duỗi tay tiếp nhận, liếc nhìn Nguyễn Ly, nhịn không được trêu ghẹo, "Mới vừa rồi nàng còn không chịu cho ta đấy. A Ly thật là keo kiệt, không cho ta kẹo hồ lô, còn có nhiều y phục như vậy cũng không đưa ta một bộ."
Nguyễn Ly vành tai ửng đỏ, cẩn thận liếc Lạc Thanh Từ, nhỏ giọng xin khoan dung nói: "Đồ nhi sai rồi, sư tôn buông tha cho ta đi."
Lạc Thanh Từ nghe được mặt mày mang cười, hé miệng cắn một viên kẹo hồ lô, răng rắc một tiếng, vỏ bọc đường giòn rụm vỡ ra, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Nàng cắn một viên, sau đó đem chuỗi kẹo đưa tới trước mặt Nguyễn Ly, "Ta hiện tại không xu dính túi, không cách nào mua kẹo hồ lô cho nàng, chỉ có thể mượn hoa hiến phật."
Nguyễn Ly nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, mấy năm nay cách một đoạn thời gian nàng đều sẽ trở lại Phù Phong mua kẹo hồ lô, nhưng nàng cũng không ăn. Loại tư vị chua ngọt lan tràn nơi đầu lưỡi này, sau khi người cùng nhấm nháp với nàng rời đi, chỉ còn lại chua xót, khó có thể nuốt xuống.
Nàng đè nặng khổ sở nơi đáy mắt, cúi đầu cắn một viên, chậm rãi nhấm nuốt. Kẹo vào miệng giòn tan, vị chua dung hòa vào vị ngọt, giống như tư vị trong lòng nàng lúc này, "Ăn rất ngon."
Tâm tình Lạc Thanh Từ cũng theo đó phi dương, lại cắn một viên. Nàng giống như dỡ xuống hoàn toàn gánh nặng trên người, trở lại bên Nguyễn Ly, trái tim nàng cũng tìm được nơi chốn yên vui.
Nàng cúi đầu ăn kẹo hồ lô, có một loại sức sống cùng tinh thần phấn chấn hoàn toàn khác với trước kia, gông xiềng vốn từng đè nặng trên người nàng, đã triệt để giải khai.
Nguyễn Ly nhìn người trước mắt thân mình gầy yếu, mãn nhãn đau lòng, "Sư tôn trở về tất nhiên chịu nhiều khổ sở, đều do ta không kịp nhận ra nàng."
Lạc Thanh Từ xì nở nụ cười, "Mới hai canh giờ đã nhận ra ta, nàng còn muốn nhanh đến thế nào nữa. Ta cũng không dám tưởng, rốt cuộc hiện giờ ta xấu hơn xưa rất nhiều, A Ly từ nhỏ liền thích đẹp, gặp ta dĩ nhiên ghét bỏ không muốn phản ứng ta."
Nguyễn Ly biểu tình có chút hoảng loạn, "Sư tôn chỉ là gầy yếu đi chút, dung mạo không hề kém xưa, chỉ cần là nàng, thế nào đều là tốt nhất. Ta không phải ghét bỏ sư tôn, ta chỉ là không muốn để ý những người khác."
Lạc Thanh Từ thấy Nguyễn Ly thật nóng nảy, luyến tiếc lại trêu đùa nàng, "Ta muốn tắm gội, muốn ăn cơm do nàng nấu."
Nguyễn Ly không nói hai lời, lập tức hóa thành nguyên hình cõng Lạc Thanh Từ trên lưng, xoay quanh thẳng tận trời cao, tốc độ mau đến Lạc Thanh Từ căn bản không kịp phản ứng.
Lúc này đây nàng nằm trên người Nguyễn Ly, lông bờm mềm mại bao phủ lấy nàng, vừa mịn vừa ấm áp, gió xung quanh cũng đều bị Nguyễn Ly ngăn cách, dưới thân vững vàng, so với mới vừa rồi bị xách theo thoải mái hơn biết bao nhiêu. Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được bật cười.
Người rơi vào tình ái luôn sẽ như vậy, lúc nhận được sự đối đãi độc nhất vô nhị từ người yêu của mình, luôn nhịn không được trong lòng nhảy nhót vui sướng, Lạc Thanh Từ cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Ly không có mang Lạc Thanh Từ về Thiên Diễn Tông, mà là về trước động phủ Sài Tang. Hiện giờ Lạc Thanh Từ mới Luyện Khí trung kỳ, Nguyễn Ly không yên tâm để nàng ấy một mình trong suối tắm gội. Sau khi cẩn thận đặt Lạc Thanh Từ xuống, nàng lập tức lao vào trong nước, nơi đi đến, toàn bộ cá tôm sinh vật dưới đáy nước kinh hoảng thất thố, lập tức né xa ba thước.
Nàng vờn quanh một vòng, tạo thành một phương đầm nước vây quanh Lạc Thanh Từ, xác định sẽ không có thứ gì mắt mù đi thương tổn sư tôn, nàng mới phun ra một đạo linh lực kim sắc, nước lập tức hóa thành màu trắng ngà. Nàng duỗi tay thăm dò độ ấm, vừa vặn rất tốt.
"Sư tôn, nàng tại đây tắm gội, ta đi nấu cơm cho nàng, có việc nàng liền kêu ta." Nghĩ nghĩ, Nguyễn Ly từ trong trữ vật giọt nước lấy ra một bộ y phục, "Trước mắt quần áo có chút lớn, sư tôn mặc tạm, chờ trở về ta cho người sửa lại."
Hiện giờ Lạc Thanh Từ còn chưa nẩy nở, so phía trước thấp hơn một cái đầu, nàng vốn là cao hơn Nguyễn Ly một chút, lúc này chỉ đứng tới cằm nàng ấy. Mặc vào y phục của chính mình trước kia, tự nhiên không vừa.
Trong lòng Nguyễn Ly có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lạc Thanh Từ, nhưng vấn đề cấp thiết bây giờ là uy no sư tôn, mặc khác, chỉ cần sư tôn không rời đi, nàng cũng không gấp.
Sự săn sóc ôn nhu cùng tinh tế của Nguyễn Ly làm trong lòng Lạc Thanh Từ như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng nhìn lại bản thân, nàng lại cảm thấy có chút uể oải. Tuy rằng biết Nguyễn Ly sẽ không để ý dáng vẻ này của nàng, nhưng có câu rằng, nữ nhân vì người mình yêu mà điểm phấn tô son, nàng vẫn hy vọng mình có thể xinh đẹp trưởng thành như trước, mà không phải giống như tiểu hài tử.
Sau khi trải qua tắm rửa thật là sảng khoái, Lạc Thanh Từ mặc xong y phục, tóc còn đang nhỏ nước. Ngày xưa một cái pháp quyết là có thể làm đầu tóc khô mát ngay, nhưng hiện giờ nàng chỉ có thể đợi Nguyễn Ly giúp. Không có linh lực, thật sự là rất phiền toái.
Quần áo dài không ít, nàng khom lưng vãn lên ống quần, cố làm cho nó căng lên chút, chỉnh trang đâu đó nàng mới xoay người lại, liền phát hiện Nguyễn Ly đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn mình.
Nguyễn Ly không nói gì, nàng đi tới, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Lạc Thanh Từ, ướt át trong phút chốc liền biến mất vô tung.
Theo sát nàng lấy ra dây cột tóc bạch ngân, ngón tay linh hoạt chải vuốt tóc dài cho Lạc Thanh Từ. Sau khi cài xong dây buộc tóc, nàng vẫn không nói một lời mà nhìn Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, "Có phải không quen nhìn ta thế này?"
Nguyễn Ly khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, "Không phải, sư tôn chớ có nghĩ nhiều, vô luận dáng vẻ nàng thế nào, ta đều yêu thích. Chỉ là vừa rồi nàng mặc một thân y phục màu tím nhạt, cùng vãng tích giống nhau như đúc, làm ta có chút hoảng hốt." Nàng thậm chí sinh ra một tia sợ hãi, e sợ rằng người trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Lạc Thanh Từ còn muốn nói cái gì, Nguyễn Ly lại chặn ngang đem nàng bế lên, nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa, duỗi tay gắt gao ôm cổ Nguyễn Ly, kinh hô một tiếng, "A Ly?"
"Trước ăn cơm rồi lại nói."
Trên bàn bày cá đuôi phượng cùng một đĩa thịt nướng, còn có một ít linh quả, tuy rằng rất đơn giản, nhưng Lạc Thanh Từ vừa đi vào liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt quen thuộc. Nguyễn Ly tay nghề thực hảo, lúc còn là nàng rồng sữa đã biết nấu ăn, trước mắt càng thêm lô hỏa thuần thanh.
Lạc Thanh Từ bụng đói kêu vang nên ăn có chút nhanh, nếu không phải nàng được giáo dưỡng tốt đẹp từ trong xương cốt, nàng đều phải ăn ngấu nghiến.
Nguyễn Ly liền như vậy nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lưu luyến ôn nhu, trước sau không hề chuyển mắt.
Thấy nàng ăn đến bất chấp mặt khác, Nguyễn Ly có chút đau lòng, "Sư tôn hồi lâu chưa ăn cơm no sao?"
Lạc Thanh Từ nghe vậy có chút ủy khuất, "Thân thể ta bây giờ có chút phế, không thể ngự phong, chỉ có thể đi bộ. Trên người không có thứ gì, từ thôn Tam Liễu đi đến Phù Phong mất hơn nửa tháng."
Nguyễn Ly sửng sốt, lông mày không tự giác ninh lên, "Thôn Tam Liễu? Sư tôn đi bộ tới đây?"
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu.
Nguyễn Ly lập tức đứng lên, ngồi xổm trước mặt Lạc Thanh Từ, nâng chân nàng lên, cởi ra giày vớ của nàng.
"A Ly...... Ta......"
"Sư tôn chớ động, để ta nhìn một chút."
Lạc Thanh Từ gầy yếu như vậy, đi bộ suốt hai mươi mấy ngày căn bản không có khả năng tới nơi, dĩ nhiên là nàng ấy đã ngày đêm hành trình không nghỉ, thân thể này sao có thể chịu được.
Quả nhiên, lòng bàn chân nổi lên mấy vết sưng phồng, có nơi còn bị trầy da mới lành, còn có vài vết chai.
Nguyễn Ly phủng chân nàng trầm mặc không nói, đầu ngón tay linh lực từng chút thẩm thấu đi qua.
"Chút thương tích này không tính là gì."
Nguyễn Ly vẫn không nói lời nào, sau một hồi nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, ngưng sáp nói: "Sư tôn ngày sau chỉ có thể lấy thân thể này gặp người ư?"
Từ lúc Nguyễn Ly nhìn thấu thân phận của Lạc Thanh Từ, cho dù Lạc Thanh Từ không chính miệng thừa nhận, nhưng nàng ở trước mặt Nguyễn Ly cũng không còn bị hạn chế.
Hệ thống nói cho Lạc Thanh Từ, bởi vì Nguyễn Ly bản thân đặc thù, nàng ấy chính mình nhìn thấu thiên cơ, cho nên Thiên Đạo cũng không thể làm gì.
"A Ly, Lạc Thanh Từ mệnh số đã tận. Ta không phải Lạc Thanh Từ, cũng không thể là Lạc Thanh Từ, về sau ở trước mặt người ngoài, nàng không thể nhắc tới ba chữ này." Lạc Thanh Từ vẫn có chút buồn bã, rốt cuộc đây là tên thật của nàng, đi theo nàng suốt hai kiếp, hiện giờ chỉ có thể quy về bụi đất.
"Vậy một thân tu vi của sư tôn, có phải...." Người tu hành có thể đạt đến cảnh giới như Lạc Thanh Từ, thật sự là lông phượng sừng lân, phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể vấn đỉnh, giờ đây mất hết, Nguyễn Ly đau lòng lại nuối tiếc.
"Là có chút đáng tiếc, nhưng A Ly hiện giờ lợi hại như vậy, ta không có tu vi cũng không sao. Ta sẽ chăm chỉ tu hành, nhất định vượt qua kết đan đạt đến thọ mệnh lâu dài, vẫn luôn ở bên nàng, cho đến lúc sơn cùng thủy tận."
Tuy rằng chỉ có một đời này, nàng không thể hứa hẹn cùng Nguyễn Ly đời đời kiếp kiếp, nhưng có thể nắm chắc một đời mình đang sống, an ổn vượt qua, nàng đã thấy đủ.
"Sư tôn, sao nàng lại mới có 17 tuổi? Dù nàng không phải Hoài Trúc Quân, nhưng nàng nguyên bản không thể trẻ như vậy. Mà tu vi nàng bây giờ mới Luyện Khí trung kỳ, trước đây nàng không tu hành qua sao?" Nguyễn Ly hỏi.
Nhắc tới vấn đề này, Lạc Thanh Từ có chút bực mình, "Quê nhà của ta không có Tiên môn, ta cũng chưa từng tu hành qua. Chuyện này kể ra rất dài, ta từ từ nói cho nàng biết, hiện giờ ta còn bị hạn chế nên không thể nói rõ. Mà ta ở nơi kia vốn đã 27 tuổi, nhưng sau khi trở lại đây cũng chỉ có chừng này."
"27 tuổi?" Nguyễn Ly ngây người, nàng ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ, sau một hồi mới nói: "Vậy sư tôn nhỏ hơn ta gần 300 tuổi."
Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng bắn nàng một cái, "Nói bậy, ta lớn hơn nàng 27 tuổi mới đúng, 300 năm kia nàng vẫn nằm trong trứng, phá xác vẫn là rồng sữa, không tính."
Nghe vậy Nguyễn Ly nhướng mày, phất tay làm chén đĩa trên bàn biến mất, nàng ôm Lạc Thanh Từ, lập tức đem người phóng tới trên bàn.
Như thế Lạc Thanh Từ mới tính có thể cùng nàng nhìn thẳng.
Lạc Thanh Từ sửng sốt, liền như vậy ngốc nhìn Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly mặt mày mang cười, phía trước lạnh lùng đạm mạc tan biến, chỉ còn lại tươi đẹp cùng kiều tiếu quen thuộc. Nàng thấu thật sự gần, gần đến Lạc Thanh Từ hô hấp không thuận.
"Sư tôn, nhưng hiện giờ ta đã trưởng thành, ngược lại sư tôn vẫn còn nhỏ."
Lạc Thanh Từ con ngươi nhíu lại, duỗi tay đỡ cằm Nguyễn Ly, thần sắc trong mắt có chút nguy hiểm, khoảnh khắc này, dường như Hoài Trúc Quân đã trở lại.
"Đồ nhi, nàng đây là muốn khi sư diệt tổ sao?"
- ----------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT