Lục Văn Đống và Lục phu nhân tan rã trong bầu không khí không hề vui vẻ.

Mỗi lần cãi nhau với Lục phu nhân thì Lục Văn Đống sẽ đi tìm Nhị phu nhân ở một thời gian.

Lục phu nhân tự mình ngồi ở trong phòng, sự bực bội còn chưa nuốt xuống nên vẫn luôn tức giận thở hổn hển.

Tiểu nữ nhi Lục Tư Diệu của bà ta đi tới, Lục phu nhân lập tức hỏi: “Có phải cha con lại đi tìm hồ ly tinh kia không?”

“Nương, nương nói xem nương hà cớ gì phải như thế.”

Lục Tư Diệu rót chén nước rồi đưa cho Lục phu nhân, “Nương cũng quá nóng tính rồi, nhị tỷ đã kết hôn gả ra ngoài rồi mà nương vẫn còn bực tức năm đó cha con thu di nương nữa.”

“Nhưng mà nương nhìn thấy cha con là bực mình.

Cái bộ dáng háo sắc đó của cha con nếu không phải nương lợi hại thì có khi ông ta còn phải nạp thêm vài phòng!”

Lục phu nhân nhận lấy chén nước, ngón tay bà ta dùng sức siết rồi oán giận kể lể, “Lần này cũng vậy, ngay cả thân sinh nhi tử của mình có thể từ bỏ cũng muốn nói tốt cho nữ sư phụ kia, con nói ông ta tiện hay không tiện chứ?”

“Ôi chao, nương à.

Nam nhân nào mà không tam thế tứ thiếp? Cha con còn được tính là đứng đắn rồi.”

Lục Tư Diệu ngồi xuống bên cạnh bà ta rồi nói thầm, “Nhưng tu tiên thật sự kỳ diệu như vậy sao? Con thấy toàn bộ sư môn của đại ca đều xinh đẹp phiêu dật, khí chất diện mạo kia không phải người thường có thể so sánh được.”

Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng.

“Đạo đức suy đồi, đồi phong bại tục.”

Bà ta thấp giọng chỉ trích, “Nào có đạo lý nữ nhân bình thường thu nhiều nam đệ tử tuổi tác không chênh lệch gì mấy với mình chứ? Lúc ấy con còn không ở đây nên không thấy được bộ dáng đại ca của con cứ mở miệng ra là muốn cho sư phụ thằng bé định đoạt, ngay cả thân phụ thân mẫu cũng không màng, quả thực tức chết người đi được.”

Lục phu nhân nghĩ nghĩ lại nói tiếp, “Tiểu Diệu, tuổi của con và những đệ tử đó xấp xỉ nhau, con đi dụ bọn họ nói ra lời nói thật đi, nhìn xem có thể dụ ra được cái gì tới.”

Lục Tư Diệu gật đầu, Lục phu nhân lại túm chặt nàng rồi dặn, “Con kéo Lục Tĩnh An đi theo, hai người cùng đi thì tốt hơn, bằng không có vẻ quá cố tình.”

“Nương, con đã biết.”

Lục Tư Diệu rời khỏi phòng, nàng hỏi nha hoàn đi theo nàng: “Lục Tĩnh An ở đâu?”

“Vừa rồi nhị tiểu thư bưng ít nước trà và hoa quả đã gọt đưa cho các tiên trưởng rồi ạ.”

Nha hoàn đáp, “Đến lúc này nên trở về rồi mới đúng?”

Lục Tư Diệu vang lên tiếng cười lạnh.

Nàng tiếp tục đi phía trước thì quả nhiên nhìn thấy nhị tỷ Lục Tĩnh An đang bưng bàn trống không trở về, vừa thấy đúng là mới từ đình viện bên kia trở lại.

“Ồ, nhị tỷ.”

Lục Tư Diệu cười nói, “Khéo thật đấy, mới trở về từ đình viện bên kia cơ à.”

Lục Tĩnh An lớn hơn Lục Tư Diệu một ít nhưng thoạt nhìn có vẻ như nàng sợ cô muội muội này của mình vậy, chỉ nhẹ nhàng gât gật đầu.

Nàng ta thấp giọng nói: “Cả một buổi trưa khách nhân đều ở đình viện, tỷ nghĩ chủ nhà nên biểu hiện lễ nghĩa của người chủ cho nên đi tặng ít đồ ăn đồ uống mà thôi.”

“Vẫn là nhị tỷ chu đáo.”

Lục Tư Diệu nói với giọng điệu không chút để ý, “không hổ có thân mụ là thiếp, bản lĩnh hầu hạ người này của tỷ vừa thấy là biết có dáng vẻ của di nương.”

Lục Tĩnh An siết chặt ngón tay rồi cúi đầu, qua vài giây giọng nói mới đè thấp xuống, “Nếu không có chuyện khác thì tỷ đi về trước đây.”

“Nhị tỷ đừng đi, lại cùng muội đi một chuyến đi.”

Lục Tư Diệu nói, “Dù sao quan hệ của tỷ và bọn họ cũng tốt, có tỷ đi không gây xấu hổ.”

“Tỷ không……”

Luc Tĩnh An chưa nói xong thì Lục Tư Diệu đã đi hướng bên kia nên Lục Tĩnh An đành phải im lặng đi theo Lục Tư Diệu trở lại đình viện.

Mọi người trong Tinh Thần Cung đã quen hàng năm ở cùng nhau nên cho dù là ở bên ngoài thì mọi người cũng tụ tập ở chung với nhau.

Khi hai tỷ muội Lục gia đến đình viện thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ ngồi vây quanh bên bàn đá, Lục Ngôn Khanh đang đọc sách còn ba người Thẩm Hoài An ở bên cạnh hắn chơi bài.

Bốn người đều không phải thường nhân nên khi hai tỷ muội vừa đến cửa viện là bốn người Tinh Thần Cung liền ngẩng đều nhìn sang.

Lục Tư Diệu trực tiếp nở nụ cười khanh khách đi đến còn Lục Tĩnh An cúi đầu đi theo nàng.

“Đại ca, Thẩm ca ca, Tiêu ca ca, còn Cốc tỷ tỷ nữa.”

Lục Tư Diệu cười duyên, “Mọi người đang chơi gì vậy? Không biết có nguyện ý để dân nữ là ta cùng náo nhiệt với mọi người hay không?”

Cốc Thu Vũ ngẩng đầu, nàng cười cười, “Lục tiểu thư, ngươi tính sai tuổi rồi.

Ta còn nhỏ hơn ngươi đấy, ta mới cần gọi ngươi là tỷ tỷ.”

Lục Tư Diệu nhìn về phía nàng, biểu cảm tạm dừng một chút mới nở nụ cười trần tình, “Là như thế này sao, Cốc muội muội.

Xin lỗi, tỷ còn tưởng rằng người tu tiên đều giữ thanh xuân vĩnh viễn nên cứ nghĩ mọi người nhất định lớn hơn ta nhiều.”

Nàng ta lại nhỏ giọng, “Ta không cẩn thận xưng hô sai, muội muội ngươi ngàn vạn đừng nóng giận nha.”

“Lục tỷ tỷ yên tâm, người tu tiên có lòng dạ rộng lớn nên sẽ không dễ dàng tức giận.”

Cốc Thu Vũ nói với vẻ không thèm để ý, “Hơn nữa tỷ tỷ ngươi cũng chưa nói sai cái gì, người tu tiên chính là thanh xuân vĩnh viễn, đến lúc tỷ tỷ hoa tàn ít bướm thì ta vẫn còn tuổi trẻ như vậy đấy.”

Lục Tư Diệu không nghĩ tới chính mình lại bị Cốc Thu Vũ im hơi lặng tiếng phản đòn một quân, lập tức vẻ mặt của nàng ta cứng đờ.

Lục Tĩnh An đang cúi đầu đứng phía sau nàng nỗ lực đè lại khóe miệng sắp nhếch lên của mình.

“Tiểu Cốc, muội nói gì vậy?”

Thẩm Hoài An buông bài xuống rồi nhìu mày nói, “Không thể vô lý như vậy được.”

Lục Tư Diệu cho rằng Thẩm Hoài An muốn nói lời hay gì nên lập tức nhìn về phía hắn đầy mong chờ.

Kết quả là Thẩm Hoài An ngẩng đầu rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nói, “Lục tiểu thư, sư muội của ta còn nhỏ nên nói chuyện không biết nặng nhẹ, ngươi ngàn vạn lần không cần so đo so với muội ấy.”

Biểu cảm trên mặt của nàng ta suýt nữa không nhịn được.

Cốc Thu Vũ chống cằm, nàng nhìn Lục Tĩnh An rồi cười rộ lên, “Tĩnh An tỷ tỷ.”

Lục Tĩnh An không nghĩ tới mình sẽ bị điểm danh, nàng ta đột nhiên không kịp phòng bị ngẩng đầu lên nhìn về phía Cốc Thu Vũ đầy nghi hoặc.

Cốc Thu Vũ lấy từ trong ngực ra một gói giấy nhỏ dùng để gói thuốc rồi đưa cho Lục Tĩnh An.

“Vì cảm tạ tỷ vừa mới đưa đồ ăn ngon cho chúng ta nên cái này cho tỷ.”

Cốc Thu Vũ nói, “Nữ tu ở Tu Tiên giới đều dùng thuốc bột này để đắp mặt có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan, hiệu quả cực kỳ tốt, là thứ tốt đấy.”

“Cái này, cái này quá quý rồi.”

Lục Tĩnh An hoảng loạn, “Tỷ chỉ bưng chút nước thôi, không xứng với sự đáp lễ như vậy đâu.”

“Tỷ cứ cầm đi, ta còn có một hộp nữa mà.”

Cốc Thu Vũ nói.

Lục Tĩnh An cố gắng nhận, nàng ta thấp giọng nói, “Cảm tạ.”

Lúc này Cốc Thu Vũ mới nhìn sang Lục Tư Diệu đang bị phơi ở một bên rồi nói với vẻ vô tội, “Lục tỷ tỷ, ta chỉ có một túi thôi, tỷ sẽ không tức giận chứ?”

Khóe miệng Lục Tư Diệu run rẩy, nàng ta miễn cường cười, “Đương, đương nhiên sẽ không rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cốc Thu Vũ nói, “Đúng rồi, tỷ đến tìm chúng ta là muốn làm gì vậy?”

Vốn dĩ Lục Tư DIệu cho rằng người tu tiên rời xa thế tục hẳn là đều rất đơn thuần, nàng ta có chút tư sắc, chỉ cần biểu hiện bộ dáng vô tội ngây thơ có lẽ có thể dụ ra được cái gì.

Nhưng không nghĩ tới Cốc Thu Vũ lại có dạng tính cách này, Cốc Thu Vũ không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào mà hơn nữa nói chuyện lại điêu ngoa như thế, còn làm ra vẻ hơn Lục Tư Diệu nàng nên căn bản là nàng ta không có cơ hội.

Một chuyến này Lục Tư Diệu chạm phải gai nên đành hậm hực rời khỏi đình viện.

Chờ đến khi rời xa viện của người tu tiên, nàng ta xoay người lại thì nhìn thấy Lục Tĩnh An đang nhìn chằm chằm vào gói thuốc mà Cốc Thu Vũ đưa cho nàng ta khiến Lục Tư DIệu càng giận sôi máu.

Lục Tĩnh An cảm giác được Lục Tư Diệu dừng bước, nàng ta ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tư DIệu vươn tay ra hướng về phía nàng ta.

“Tiểu muội, muội đây là có ý gì?”

Lục Tĩnh An thấm giọng nói.

“Nhị tỷ, ta là muội muội của tỷ thì tỷ nên nhường ta đi.”

Lục Tư Diệu nhìn chăm chú vào Lục Tĩnh An, “Nếu nhị tỷ không muốn thì ta chỉ có thể tìm ca của ta lý luận với cha một lần mà thôi.”

Lục Tĩnh An mím môi rồi chậm chạp đưa gói thuốc đặt trên lòng bàn tay của Lục Tư Diệu.

Lúc này Lục Tư Diệu mới nở nụ cười đắc ý rồi xoay người rời đi.

Bên kia, trong đình viện.

Nhìn thấy các nàng rời đi thì lúc này Cốc Thu Vũ mới quay đầu rồi duỗi tay ra vỗ sau lưng Thẩm Hoài An.

“Được đấy, Thẩm Hoài An, nhiều năm như vậy cuối cùng sư huynh cũng có tiến bộ.”

Lốc Thu Vũ nói, “Vừa rồi phối hợp không tồi.”

“A?”

Thẩm Hoài An ngẩng đầu đầy mê mang rồi hỏi lại, “Phối hợp cái gì?”

Cốc Thu Vũ đã hiểu ra, vừa rồi căn bản là Thẩm Hoài An không phải cố ý phối hợp nàng nghẹn Lục Tư Diệu, đây là hắn thật sự sợ nàng đắc tội với người nhà của Lục Ngôn Khanh nên mới nói như vậy.

Nàng lại ngẩng đầu thì nhìn thấy Tiêu Dực cũng biểu lộ ra khuôn mặt mê mang như thế mà nhìn nàng giống như Thẩm Hoài An.

Vừa rồi hai người họ không phát hiện ra Lục Tư Diệu tới là không có ý tốt.

“Hai người làm muội sầu chết đi được.”

Cốc Thu Vũ hết cách đành nói, “Được rồi, để muội dạy hai người một khóa đi.”

Nàng nhìn sang Lục Ngôn Khanh, “Sư huynh, sư huynh có để ý không?”

Lục Ngôn Khanh cực chẳng đã đành cười cười lắc đầu.

Hắn khác với các sư đệ, có một số việc hắn nhìn ra được, chẳng qua không thích nói ra mà thôi.

Nhìn Lục Ngôn Khanh không có ý kiến nên Cốc Thu Vũ trở nên nghiêm túc, “Được rồi, vào học nào.”

“Thẩm Hoài An, Tiêu Dực, hai người nhớ kỹ thế gian này là có nữ nhân hư.

Có một loại nữ nhân hư thích nhất cứ gọi ca ca ca ca, đại ca đại ca.”

Cốc Thu Vũ nghiêm túc dạy, “Gặp phải nữ nhân gọi hai người như vậy thì cất bước chạy ngay, đã rõ chưa?”

Thẩm Hoài An nghe xong tức khắc cười rộ lên, “Huynh thấy sư muội nghiêm túc quá huynh còn tưởng rằng có chuyện đứng đắn đấy.

Chỉ như này? Thẩm Hoài An huynh đường đường chính chính, tuyệt sẽ không bởi vì vài câu nói của nữ nhân đã bị nàng mê hoặc.”

“Thật sự?”

Cốc Thu Vũ hoài nghi.

“Thật sự.”

Thẩm Hoài An tự tin đáp.

Sau đó hắn nhìn thấy Cốc Thu Vũ vươn tay tự vỗ mạnh lên mặt của chính mình, động tác xảy ra đột ngột làm các sư huynh đều sợ ngây người.

Khi nàng thả tay xuống thì khuôn mặt đỏ rực lên.

Cốc Thu Vũ nhìn sang Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An thấy biểu cảm trên mặt nàng thay đổi rất nhỏ.

Đôi mi cong dài của nàng nhíu lại, môi hơi mím, ngay lập tức trong mắt đã lấp lánh ánh nước ướt át.

Trước đó một giây, Cốc Thu Vũ vẫn là cô nương thẳng thắn tự tin, một giây sau nàng đã tỏ ra đáng thương.

“Hoài An ca ca……”

Giọng nói yêu kiều của Cốc Thu Vũ thay đổi lên xuống, nàng nói với vẻ đáng thương, “Hoài An ca ca, cầu xin ca ca, giúp giúp muội với……”

Nói xong câu đó nàng mím môi, đôi mắt ướt át sáng lấp lánh nhìn về phía hắn.

Trong nháy mắt này, toàn bộ da đầu của Thẩm Hoài An tê dại đi, đầu óc oanh một tiếng, máu tươi dâng lên phảng phất như bị rút ra từ toàn bộ thế giới, bên tai cũng chỉ có tiếng vù vù.

Hắn ngơ ngác ngồi ở chỗ kia mãi cho đến khi Cốc Thu Vũ cười ha hả mới bừng tỉnh hoàn hồn.

“Sư huynh xem chút tiền đồ này của sư huynh đi, còn nói sư huynh sẽ không bị mê hoặc?”

Cốc Thu Vũ cười nói, “Thẩm Hoài An, sư huynh phải cẩn thận nữ nhân xinh đẹp đấy biết không.”

Thẩm Hoài An tỉnh táo lại, mặt lập tức đỏ lên, tức muốn hộc máu rồi đứng lên.

Cốc Thu Vũ bị hắn đuổi theo chạy từ nhỏ cho đến lớn, Thẩm Hoài An vừa đứng lên thì Cốc Thu Vũ bước dài chân hướng về sau lưng Lục Ngôn Khanh trốn.

“Sư huynh, sư huynh bảo muội nói nên sư huynh phải bảo hộ muội đấy.”

Cốc Thu Vũ túm lấy bả vai của Lục Ngôn Khanh rồi vội vàng nói.

“Hai người các đệ là tiểu hài tử sao? Lớn như vậy còn chưa đánh đủ hả?”

Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ mới nói.

Thẩm Hoài An cũng cố kỵ đang ở phàm thế, lại còn ở trong nhà phụ mẫu của Lục Ngôn Khanh nên hắn chỉ trừng mắt với Cốc Thu Vũ rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Hắn uy hiếp, “Về sau sư muội không được làm như vậy nữa biết chưa?”

Cốc Thu Vũ làm mặt quỷ với hắn, nàng cũng không quay về chỗ ngồi mà đẩy Tiêu Dực ra làm hắn dịch sang bên cạnh, để ra chỗ trống rồi ngồi bên cạnh Lục Ngôn Khanh.

“Sư tỷ đưa thuốc bột cho nữ nhân kia thật hả?”

Tiêu Dực nghi hoặc hỏi, “Sao đệ không nhớ rõ sư tỷ từng dùng nhỉ?”

“Đúng vậy, sư muội đưa thuốc bột kia cho Lục Tĩnh An thật sự có hiệu quả sao?”

Thẩm Hoài An cũng nhớ tới chuyện này.

“Mọi người nhớ lầm rồi.”

Cốc Thu Vũ không thèm để ý nói, “Rõ ràng là muội đưa cho Lục Tư Diệu mà.”

Nàng nói như vậy làm các sư huynh là thẳng nam cứ nhìn nhau rồi nghi hoặc.

Bên kia.

Sau khi rời khỏi đình viện, Lục Tư Diệu rời khỏi Lục phủ đi một chuyến tới Cầm Uyển Lâu.

Đi vào tầng cao nhất có giá cả đắt nhất, quả nhiên nhìn thấy ca ca Lục Cảnh Thụy song bào thai của nàng ta đang ngồi cùng với mấy con cái nhà giàu, vừa uống rượu vừa xem năm nữ tử khiêu vũ đánh đàn, cực kỳ sung sướng.

“Lục huynh, muội muội của huynh tới kìa.”

Bên cạnh Lục Cảnh Thụy có đứa con nhà giàu cười nói.

Lục Tư Diệu đi vào, Lục Cảnh Thụy ngẩng đầu rồi nhíu mày, “Muội tới tìm huynh làm cái gì? Việc huynh nói ôn tập công khóa ở Vương gia đã bị lộ rồi?”

Lục Tư Diệu lắc đầu, Lục Cảnh Thụy yên tâm liền phất phất tay làm nàng ta đừng cản trở tầm mắt của hắn ta.

“Huynh ra ngoài một chút đi, muội có chuyện muốn nói.”

Lục Tư Diệu nói.

“Đừng có làm phiền huynh, muội đi về trước đi, buổi tối hôm nay huynh sẽ về nhà.”

Lục Cảnh Thụy chỉ nhìn vũ nữ phía sau nàng ta rồi nói với vẻ lười nhác.

Lục Tư Diệu cười lạnh.

Nàng ta ghé vào bả vai của Lục Cảnh Thụy từ sau ghế dựa, gằn từng chữ một nói nhỏ bên tai hắn ta, “Huynh còn nhớ rõ đại ca đã sớm chết Lục Cảnh Tề kia của chúng ta không? Cha nương đã tìm được huynh ấy rồi, hiện giờ huynh ấy đang ở nhà, cha nượng đều muốn huynh ấy về nhà kia kìa.”

Lục Cảnh Thụy uống chú rượu nên phản ứng chậm mất nửa nhịp, hắn ta không thể tin nổi quay đầu lại, “Muội nói cái gì?”

Lục Tư Diệu đứng thẳng người rồi cười, “Huynh từ từ xem đi, về sau huynh có thể chuyên tâm mà nhìn.”

Lục Cảnh Thủy không ở nổi nữa, hắn ta không phải là đồ ngốc.

Đương nhiên khi hắn ta biết mình là độc đinh thì gia sản Lục gia đều là của hắn, nhưng đại ca chưa bao giờ thấy mặt trở về thì phiền toái rồi.

Hắn ta đứng lên đi theo Lục Tư Diệu ra bên ngoài, trên đường Lục Tư Diệu nói tình huống đại khái.

“Môn phái kia của đại ca kiêu ngạo quá mức, huynh ấy có một sư muội khinh thường chúng ta, còn trào phúng muội nữa.

Đại ca ngồi ở một bên cũng không nói một câu giúp muội gì hết!”

Lục Tư Diệu bẹp miệng kể lể.

“Thật sư khinh người quá đáng, để huynh giúp muội lý luận mới được!”

Lục Cảnh Thụy nhíu mày nói.

“Huynh đừng nói nữa, hiện tại cha nương đau đại ca như đau gì vậy, huynh đi tìm sư môn của huynh ấy gây phiền toái thì không thể có trái cây ngon mà ăn đâu.”

Lục Tư Diệu vội vàng nói, “Ngày mai cha còn đi theo đại ca ra cửa, buổi tối hôm nay huynh giả vờ đáng thương cho tốt rồi hỏi một chút xem rốt cuộc là cha nghĩ như thế nào.”

Thực ra Lục Cảnh Thụy rất tức giận, hắn ta không tin cha nương sẽ yêu thích đại ca biến mất hai mươn năm kia hơn hắn ta.

Nhưng hôm nay cũng không có biện pháp gì, hắn ta nhịn cơn tức rồi thấp giọng nói, “Vậy được rồi, huynh sẽ trở về đi gặp cha.”

________________________________________Tác giả có lời muốn nói: Toàn thế giới chỉ có Lục phu nhân và song bào thai nghiêm túc trạch đấu.

Tiểu · đại sư phẩm trà · Cốc: Ngươi cho rằng ta ở tầng đầu tiên nhưng thực ra ta ở tầng thứ năm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play