Ngoài Đế Thành, năm đồ đệ đã hội hợp với nhau.

Đế Thành, Ngu Sở giả dạng một nữ tử nông thôn bọc khăn trùm đầu, rũ mi xuôi theo mắt đi xuyên qua một hẻm nhỏ ít người.

Đến khi nàng lại đi ra mặt đường lớn thì nữ tử nông thôn không còn đâu nữa mà ngược lại lại xuất hiện một lão phụ nhân quấn khăn trùm đầu.

Ngu Sở giả trang làm lão nhân bước chậm rì rì đến trước cổng hoàng thành thì lập tức bị thị vệ ngăn lại.

“Hoàng thành là nơi trọng địa, người ngoài không được tùy tiện đi vào!”

Thị vệ nói một cách lạnh lẽo cứng rắn, “Lão thái thái, phía trước không phải là nơi bà có thể đi.”

“Ta muốn gặp bệ hạ.”

Bà lão chậm rãi nói.

Vừa nghe thấy thế, bọn thị vệ cười nhạo, “Bà cho rằng người nào cũng có tư cách thấy được bệ hạ sao?”

“Bệ hạ muốn linh đan diệu dược, mà vừa lúc ta có một lọ đan dược tốt nhất muốn cống nạp cho bệ hạ.”

Ngu Sở giả trang lão nhân nói, “Ta là truyền nhân của thế gia đan dược ở khu vực Tây Am, ngươi xác định…… Bệ hạ sẽ không thấy ta sao?”

Nhạc hoàng đế trầm mê luyện dược muốn trường sinh bất tử thực ra không phải là bí mật gì.

Thực ra lão vẫn luôn thu nạp kỳ nhân trong thiên hạ, hy vọng có thế nghiên cứu chế tạo ra đan dược bảo lưu thanh xuân vĩnh viễn.

Bọn thị vệ nhìn nhau do dự mất một lúc.

“…… Vậy ngài đợi đã để tiểu nhân phái người bẩm báo một tiếng.”

Thị vệ nói.

Muốn gặp hoàng đế không phải là việc dễ dàng như vậy.

Thị vệ thông báo trải qua tầng tầng lớp lớp hường về bên trong, bởi vì Nhạc hoàng đế coi trọng phương diện này cho nên có bộ môn riêng để thẩm tra tính chân thật của vật quý mà người tới hiến.

Không đến một hồi, có một thái giám vội vàng nện bước đi ra, trong tay bưng vải nhung, ý bảo Ngu Sở để đan dược đặt lên trên.

Ngu Sở lấy một bình thuốc nhỏ từ trong lồng ngực, đổ ra một viên đan dược rồi đặt đan dược lên vải nhung.

Thái giám vội vàng để lại một câu ‘chờ’ rồi mang đan dược đi luôn.

Chờ đến khi y sư bên trong xác định đại khái đan dược không có độc, lại chia ra làm hai, một nửa để nguyên còn một nửa kia để thái giám thử dược ăn vào.

Thái giám ăn một lần tức khắc lục phủ ngũ tàng và thất kinh bát lạc giống như dược khơi thông mang đến cảm giác thoải mái, ngay cả cử động chân tay đều uyển chuyển nhẹ nhàng rất nhiều.

Thái giám thử dược mở to mắt, “Dược này thật không tồi!”

Lại đợi một canh giờ, xác định là không có độc thì tổng quản thái giám mới chạy nhanh đi bẩm báo Nhạc hoàng đế.

Nhạc Khang Đức tại vị ba mươi bốn mươi năm, tuy rằng thu nạp rất nhiều thuật sĩ và dược sư, lại tu luyện tà thuật nhưng trên thực tế đúng là chưa từng gặp được đại sư có thể lấy ra nửa viên đang dược đã có hiệu quả như vậy.

Lão bèn vội vàng thúc giục, “Mau mang lão thái lái đó mời vào.”

Ngu Sở đợi ở bên ngoài một lúc lâu mới được cho phép tiến vào hoàng cung.

Vừa mới còn để người ta chờ ở ngoài cổng lớn mất một canh giờ, thế nhưng hiện tại trực tiếp nâng cỗ kiệu đến tiếp Ngu Sở, thần sắc của thái giám tiến đến nghênh đón cũng cung kính nhún mình khách khí rất nhiều.

Ngu Sở được hộ tống đến nội điện, thái giám đỡ nàng làm nàng ngồi xuống, trên bàn trước mặt nàng có để nửa viên đan dược còn dư lại.

“Lão phu nhân, sau tấm mành này là bệ hạ của chúng tiểu nhân.”

Thái giám cười nói, “Ngài ăn xong nửa viên đan dược còn lại mà ngài đưa tới này thì bệ hạ sẽ tới gặp ngài.”

Ngu Sở liền biết có chuyện gì xảy ra.

Nhạc Khang Đức này thật là tiếc mạng, một đan dược để hạ nhân ăn nửa viên, nửa viên còn lại để cống hiến giả ăn, ăn chắc hai bên xác định không có độc.

Ngu Sở giả dạng lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng, giọng nói già nua vang lên, “Lão thân quang minh chính đại không sợ thí nghiệm.

Chẳng qua đáng tiếc cho viên đan dược này, ăn một viên là thiếu một viên.”

Dứt lời, nàng duỗi tay cho đan dược vào miệng ăn xong, còn có thái giám tới kiểm tra khoang miệng của nàng để xác định nàng đã ăn.

Lại đợi một lúc, xác định không có độc thì thái giám mới khom lưng nhìn về phía Nhạc hoàng đế đang ngồi ở phía sau tấm mành bằng gỗ.

Nhạc Khang Đức hơi gật đầu, bọn hạ nhân kéo mành gỗ ra.

Lần đầu tiên Ngu Sở nhìn thấy Nhạc hoàng đế đại danh đỉnh đỉnh.

Tuy rằng mái tóc của lão lấm tấm tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn nhưng làn da lại căng đầy, ánh mắt có lực, căn bản không nhìn ra được đã hơn bảy mươi tuổi, bộ dáng cũng chỉ trên dưới năm mươi.

Chẳng qua người thường khả năng không cảm giác được nhưng người tu tiên và người tu ma đều có thể cảm nhận được trên người Nhạc Khang Đức tràn ngập sát khí, mùi máu tươi ngập tràn quanh người lão.

Thời cổ đại thường xuyên đánh giặc, binh lính và tướng quân tiền tuyến cũng giết rất nhiều người nhưng giết địch nhân nhiều đến mấy cũng sẽ không có sát khí như Nhạc Khang Đức.

Chỉ có thể nói rõ Nhạc Khang Đức không ngừng giết người, đã thế còn làm càng nhiều việc tổn hại âm đức cho nên oan hồn lệ khí bị uổng mạng còn dính trên người lão, đọng lại thật lâu không tiêu tan.

“Lão thái thái, nghe nói là ngươi muốn gặp quả nhân, còn cống đan dược cho quả nhân nữa?”

Nhạc Khang Đức trầm giọng, “Cũng không biết ngươi đã bao nhiêu tuổi, có nhỏ tuổi hơn quả nhân hay không?”

Ngu Sở nhắm mắt lại, nàng chậm rãi đáp, “Bẩm, lão thân đã 123 tuổi rồi.”

Nghe được câu này, bọn thái giám trong phòng cho nhau những ánh mắt không thể tin được, đôi mắt của Nhạc Khang Đức lóe sáng hơn.

“Thật sự như thế?”

Lão cường điệu, “Ngươi chỉ là dân chúng bình thường, chỉ dựa vào ăn đan dược này mà trường thọ?”

Công tác trước kia của Ngu Sở chính là diễn kịch gạt người chuyên nghiệp, từ cổ đại đến tận thế và cả tinh tế, người nào mà nàng chưa thấy qua?Cứ việc trong thế giới này Nhạc Khang Đức đã được xem như là người có chỉ số thông minh và tư duy xuất sắc trong thường nhân nhưng một người thường có vọng tưởng muốn trường sinh bất tử thì hơn phân nửa đầu óc hơi có vấn đề về rối loạn tâm thần.

Đặc biệt là người có địa vị cao mà vẫn chưa thỏa mãn, nói những lời lão muốn nghe là được.

Trải qua cuộc nói chuyện, Nhạc Khang Đức là người cẩn thận như vậy nhưng cũng nhanh chóng tin tưởng Ngu Sở.

Ngu Sở hình dung toàn bộ gia tộc đan dược của chính mình đều là cao thủ không xuất thế, vẫn luôn ẩn cư nơi núi sâu.

Mà đan dược này có một loại dược phối dùng trường điểu đã bị tuyệt chủng vài chục năm trước làm thuốc dẫn, loài chim này có tuổi thọ dài nhưng rất khó sinh sản, số lượng không nhiều lắm, đan dược cứ thế mà được làm ra.

Chẳng qua ăn đan dược tuy có thể kéo dài tuổi thọ nhưng di chứng là đối với hài tử sinh ra có ảnh hưởng, cho nên gia tộc của nàng trường thọ thật nhưng nhân số thưa thớt, đến một thế hệ này của nàng đã đoạn tử tuyệt tôn.

Vì thế lão thái thái sống hơn một trăm hai mươi năm cảm thấy cuộc sống không còn thú vị nên muốn đưa đan dược còn lại cống cho người đang gánh vác trọng trách trên đời này mới là người cần sống lâu trăm tuổi --

- Đương nhiên chỉ có Nhạc hoàng đế mới có tư cách hưởng dụng.

Nhạc Khang Đức nghe xong liền cảm thấy thật sự vui vẻ thoải mái dễ chịu vô cùng.

Nếu đan dược quá hoàn mỹ thì khả năng lão sẽ có sự nghi ngờ, cho nên việc có di chứng nho nhỏ là ảnh hưởng đến sinh sản thì đối với Nhạc Khang Đức mà nói căn bản là không phải khuyết điểm.

Lão đã hơn bảy mươi tuổi, không chỉ có không thiếu nhi tử mà cả tôn tử đều có, hơn nữa lão sinh con cũng chỉ vì bảo đảm kéo dài huyết mạch, ngược lại Nhạc Khang Đức không hy vọng hài tử nhiều để tránh trong lòng bọn họ thai nghén những thứ quỷ quái.

Kết quả là Nhạc Khang Đức ăn một viên thí nghiệm, tức khắc cảm thấy tinh lực dư thừa, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, ngày thường tật xấu của người già làm lão bối rối cũng biến mất sạch sẽ khiến mặt rồng phấn khởi rồi an bài hạ nhân chiêu đãi Ngu Sở cho tốt.

Sau khi lão trở về đếm thì phát hiện đan dược chỉ còn lại có tám viên, dựa theo như lời của Ngu Sở thì một viên Thiên Địa Trường Thọ đan có thể sống lâu mười năm, vậy lúc mới thử dược đó chẳng phải là lãng phí mất một viên, làm lão thiếu mười năm tuổi thọ?Cứ nghĩ như vậy, lập tức Nhạc Khang Đức cảm thấy trong lòng khó chịu bèn sai người xử tử thái giám thử dược ngay lập tức.

Khi lão trở về xử lý chính vụ cũng cảm thấy tinh lực của mình dư thừa, nhìn công vụ thời gian lâu như vậy mà hoàn toàn không cảm thấy mỏi mệt.

Loại uyển chuyển nhẹ nhàng của tuổi trẻ làm Nhạc hoàng đế đặc biệt vui sướng, lão phát hiện một viên đan dược này chỉ cần nuốt ăn vô cùng đơn giản mà dược hiệu có thể còn có hiệu quả tốt hơn so với những pháp đàn tà thuật mà lão đã từng làm.

Một khi người có tinh thần là đầu óc cũng dễ sử dụng.

Nhạc Khang Đức lại đi cung điện ma tu thấy bọn chúng, nhìn đến đám người Lâm Lượng không thèm để ý đến lão làm trong lòng lão dâng lên ngọn lửa sắp không đè ép được.

“Lâm ma sư, hôm nay bắt được tu sĩ không?”

Nhạc Khang Đức chắp tay sau lưng hỏi.

Lâm Lượng đang đùa bỡn pháp bảo trong tay trả lời không chút để ý, “Không bắt được.”

Một chút mặt mũi cũng không cho hoàng đế.

Sắc mặt của Nhạc hoàng đế tối tăm hơn.

“Lâm ma sư, ngươi đừng quên giao dịch giữa chúng ta.”

Lão lạnh lùng nói, “Ngươi đã nói bắt được người tu tiên đều sẽ cho ta luyện đan, còn lại các ngươi nhân cơ hội lần này tiến công Tu Tiên giới.

Ngươi cũng không nên nói lời không giữ lấy lời.”

“Bệ hạ yên tâm, chuyện này đương nhiên ta sẽ toàn lực ứng phó.”

Lâm Lượng giương mắt nói, “Hôm nay không có người tu tiên tới thì ngày mai cũng sẽ tới.”

Sau khi Nhạc hoàng đế rời đi, trong lòng vẫn hoảng hốt.

Trước đây là bởi vì lão phát hiện chính mình ăn xong đan dược đã luyện hóa ra khiến thân thể xuất hiện bệnh trạng khó chịu không thôi nếu dừng dược nên mới hợp tác với ma tu.

Hiện giờ lão có bình đan dược Thiên Địa Trường Thọ này thì ít nhất còn có thể sống đến tám mươi năm nữa, hơn nữa một chút ốm đau cả người đều không có, đến khi nhìn mấy tên ma tu này liền cảm thấy không còn quá thuận mắt nữa.

Huống chi có lựa chọn càng tốt hơn thì lão cũng không cần thiết dùng người tu tiên đến luyện đan.

Nhỡ đâu có sự xung đột với dược hiệu thì không tốt.

Nghĩ ngợi như vậy, Nhạc Khang Đức chạy nhanh đi tìm Ngu Sở.

Ngu Sở đang ngồi ngay ngắn trong phòng, Nhạc Khang Đức chắp tay sau lưng đi vào với vẻ mặt ôn hòa, “Lão tỷ tỷ, chỗ này ở thế nào?”

Hoàn toàn không thấy mặt thô bạo của một bạo quân, dường như đó chỉ là một lão nhân thiện lương bình thường.

Ngu Sở giả dạng lão bà nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Bệ hạ, lão thân sống được lâu rồi, biết có một số việc sẽ dẫn lửa thiêu thân.”

Nàng chậm rãi nói, “Cho nên có môt số việc lão thân đã nhìn thấu nhưng không nói toạc.”

Nhạc hoàng đế ngồi xuống chỗ đối diện với nàng, quan tâm nói, “Lão phu nhân, ngươi yên tâm đi, quả nhân khác với những người khác, ngươi có thể yên tâm nói thỏa thích.”

Ngu Sở mở to mắt, nàng nói, “Từ khi lão thân bắt đầu vừa tiến vào Đế Thành liền cảm thấy không thoải mái.”

“Có ý gì?”

Hoàng đế nghi hoặc.

“Đế Thành là nơi dưới chân thiên tử, nên là nơi được Thiên Đạo phù hộ.

Nhưng lão thân vừa đến gần Đế Thành đã ngửi thấy một mùi hôi thối.”

Ngu Sở nói, “Lão thân không rõ nơi này đã xảy ra cái gì nhưng lão thân có thể cảm giác được đến --

- Trên không trung Đế Thành hình như đang ngưng tụ bóng tối, che đậy nơi thành thị vốn nên hưng thịnh này, ngay cả long mạch cũng thoi thóp.”

Ngu Sở không lừa lão, xác thật là Đế Thành có sát khí nặng như bị bóng tối bao phủ vậy, nhưng đây là bởi vì Nhạc hoàng đế gieo gió gặt bão.

Nàng không nói sai, chẳng qua chỉ nói ra một phần sự thật.

Nhạc hoàng đế vừa nghe xong thì nhăn lại lông mày.

Ngu Sở vừa nói như vậy làm lão cũng bắt đầu suy tư, ma tu biến toàn bộ Đế Thành trở thành pháp trận của mình có sinh ra ảnh hướng tới khí vận tương lai của chân long thiên tử không?Nhạc Khang Đức rời đi.

Tâm tư người như lão rất nặng lại còn đa nghi.

Tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng Ngu Sở nhưng hiện giờ ma tu đã ảnh hưởng lớn tới lão hơn cho nên Nhạc Khang Đức càng nghĩ càng bất mãn với đám người Lâm Lượng.

Nhạc Khang Đức đi rồi thì Ngu Sở cũng chìm vào suy nghĩ.

Tuy rằng nàng có năng lực từ từ chiếm được sự tin tưởng của Nhạc Khang Đức, châm ngòi quan hệ giữa lão và ma tu để lão và đám ma tu động thủ với nhau.

Nhưng việc này quá tốn công, cần có thời gian, đặc biệt là Nhạc Khang Đức đa nghi như vậy ít nhất cũng cần mây tháng để công phá, nào có nhiều thời gian lãng phí như vậy cho lão?Vẫn là xem Võ Hoành Vĩ có thể lấy được tiến triển gì hay không.

Chỉ cần ông có thể làm rõ được dụng ý của đám ma tu này thì hai người bọn họ mới có thể lập tức động thủ chém giết, giải quyết sự việc lần này.

Ngu Sở có thể cảm giác được Nhạc Khang Đức sai trọng binh canh gác thiên điện nàng đang ở, ngoài cung điện ít nhất có hơn trăm người tuần tra, trong phòng cũng có ám vệ trong coi.

Đó cũng là không tin tưởng nàng, sợ nàng đi loạn mà thôi.

Chẳng qua có nhiều người hơn nữa thì đối với người tu tiên mà nói cũng chỉ là bài trí.

Như trận pháp này vậy, nói là có thể áp chế lực lượng của người tu tiên nhưng thực rõ ràng là không áp được Võ Hoành Vĩ, ông quay đi quay lại tự nhiên mà tên Lâm Lượng quá mức tin tưởng tổ tiên của mình lại chưa phát hiện dù chỉ một chút, còn đang hoạch định kế lớn của mình.

Rất nhanh Võ Hoành Vĩ đã truyền đến tin tức.

Dù cách nhau cả cung điện nhưng ông dùng truyền âm quyết là trực tiếp truyền được lời nói của mình đến bên tai Ngu Sở.

“Lão phu đã tìm được bản ghi chép trận pháp cổ văn này, đã biết đại khái Lâm Lượng muốn làm cái gì.”

Giọng nói của Võ Hoành Vĩ trầm xuống, “Ngươi còn nhớ rõ ta đã nói gã là hậu duệ của Ma giới ma nhân và ma tu không?”

Trong phòng Ngu Sở có ám vệ cho nên nàng vẫn chưa nói chuyện mà chỉ cầm lấy chén trà.

“Lâm Lượng bắt người tu tiên căn bản không phải để làm giao dịch với hoàng đế mà là gã muốn dùng tính mạng của rất nhiều người tu tiên để làm bí thuật huyết trận của Ma giới mà gia tộc bọn chúng lưu truyền tới nay rồi mở ra lỗ hổng tạm thời giữa Nhân giới và Ma giới, triệu hoán ma hồn tổ tiên của gã ở Ma giới đến đây!”

Võ Hoành Vĩ im lặng một lúc rồi tiếp tục nói, “Hơn nữa trận pháo bao trùm Đế Thành đó chỉ là một bộ phận của huyết trận.

Nếu thật sự để Lâm Lượng hoàn thành việc này chỉ sợ không chỉ có Tu Tiên giới của chúng ra tổn thất tính mạng của rất nhiều người mà ngay cả tất cả bá tánh ở Đế Thành cũng sẽ bỏ mạng cùng nhau, trở thành oan hồn dưới huyết trận!”

Ngu Sở buông chén trà.

Đến tận đây, cuối cùng mục đích của Lâm Lượng đã hoàn toàn lộ rõ.

Trước đó nàng đã cảm thấy một trận pháp rộng lớn như vậy chỉ dùng để tạo ảo cảnh áp chế lực lượng của người tu tiên thì hơi lãng phí, nếu Lâm Lượng muốn toàn bộ Đế Thành trở thành một bộ phận huyết tế của huyết trận thì đã hiểu.

Ân Quảng Ly dùng đại giới là tính mạng của chính mình và không thể luân hồi mới có thể gọi tới người của Ma giới lộ diện vài phút, Lâm Lượng muốn triệu hồi lão tổ tông ra tới thì tự nhiên cần tiêu phí đại giớ lớn hơn nữa, càng nhiều mạng người và máu tươi.

Ngu Sở cúi đầu, môi khẽ nhúc nhích, trong phòng không có tiếng vang nhưng thực tế lại truyền âm thanh cho Võ Hoành Vĩ.

“…… Động thủ không?”

Nàng hỏi.

“Chỉ thiếu một bước cuối cùng.”

Võ Hoành Vĩ nói, “Làm thế nào giải trừ và phá hỏng trận pháp này mới là việc cấp bách.”

Cùng lúc đó, một thôn trang ở phụ cận Đế Thành.

Trong thôn, thôn dân đi tới đi lui trên đường, có một người nam nhân trung niên ăn mặc đơn giản đang chắp tay sau lưng chậm rãi đi trên đường.

“Lý lão đầu, đã trở lại rồi hả?”

Có thôn dân đi qua đường chào hỏi.

Lý Quang Viễn vốn đang chắp tay sau lưng nở nụ cười tươi nghe thấy vậy thì quay ra chắp tay thi lễ rồi gật đầu nói với vẻ khách khí, “Đúng vậy, ta mới vừa xong việc.

Ra cửa sao?”

“À, ra cửa đốn củi thôi.”

Lý Quang Viễn khách sáo với người ta một lúc, lúc này mới tiếp tục chắp tay sau lưng trở về nhà.

Trong viện, Lý phu nhân dựa vào ven tường lo lắng nhìn lên không trung.

“Làm gì mà không vào nhà thế?”

Lý Quang Viễn đẩy ra cửa hàng rào đơn sơ để đi vào sân rồi nhìn về phía thê tử.

Lý phu nhân nhìn chăm chú về hướng Đế Thành, nàng thấp giọng kể, “Chàng xem Đế Thành đi, thiếp cứ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.”

Lý Quang Viễn nhìn nhìn bên cạnh, xác định không có người thì mới dưỗi tay đẩy phu nhân của mình vào trong phòng.

“Có thể có chuyện lớn gì, đừng nhọc lòng nữa.”

Nháy mắt vừa vào tới nhà, Lý phu nhân quay đầu rồi nhíu mày kể, “Thiếp bói toán liên tục bảy ngày, mỗi ngày quẻ tượng đều ra đại hung, khi chàng đi Đế Thành làm việc thật sự cái gì cũng chưa phát hiện sao?”

“Không có không có không có, thật sự không có.”

Lý Quang Viễn không biết phải làm sao bèn nói, “Phu nhân chỉ lo chuyện bao đồng, nàng nhanh đi chăm sóc lão nương đi, đừng nghĩ nhiều như vậy có được không?”

“Ôi, thật là.”

Lý phu nhân thấp giọng nói, “Thiếp luôn cảm thấy bất an, sợ Đế Thành xảy ra chuyện…… May mắn Thanh nhi đi rồi.

Dù như vậy nhưng không biết vì sao trong lòng thiếp vẫn không bỏ xuống được.”

“Ta nói không có việc gì là không có việc gì.”

Lý Quang Viễn lấy ra ít tiền đồng bạc vụn từ trong ngực đưa cho Lý phu nhân, “Đây là số tiền mấy tháng này ta kiếm được, đưa cho nàng, ta đi đây.”

“Chàng đi làm gì?”

Lý phu nhân hỏi ngay.

“Sửa đường ở thôn Vương gần đây, ta đi theo làm nửa tháng.”

Lý Quang Viễn nói.

Lúc này Lý phu nhân mới nhẹ nhàng thở ra, nàng gật đầu còn dặn dò thêm, “Nhất định không thể đi Đế Thành!”

“Biết rồi.”

Lý Quang Viễn nói.

Ông rời khỏi cửa nhà rồi giương mắt nhìn không trung và lẩm bẩm, “Tối như vậy, trời muốn mưa rồi.”

Ngoài miệng Lý Quang Viễn nói đi thôn trang khác nhưng trên thực tế ông vừa ra thôn liền đi hướng về Đế Thành.

Ông vào rừng cây ở phụ cận Đế Thành, ngồi bên cạnh một góc của trận pháp một cách chuẩn xác, phiến đá có khắc cổ văn chôn giấu dưới đất bị ông đào ra từ từ.

Lý Quang Viễn vừa định nghiên cứu thì nghe được một giọng nói bị đè thấp gọi, “Cha?”

Lý Quang Viễn quay đầu thì đối mắt với nhi tử xui xẻo Lý Thanh Thành của mình.

Trong nhất thời hai cha con đều choáng váng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play