Lục Ngôn Khanh cảm thấy mình đúng là rảnh quá mới đi tìm việc.
Nếu hắn không phải xách theo các sư đệ muội đi tìm Ngu Sở chủ trì công đạo thì Ngu Sở cũng sẽ không biết việc bọn họ lén chơi bài.
Nếu Ngu Sở không biết bọn họ lén chơi bài thì Lục Ngôn Khanh sẽ không bị nhận lệnh cưỡng chế cách mỗi ngày cần thiết tới đây đánh bài với sư phụ như bây giờ.
Ngu Sở tự mình nghĩ ra một bộ bài được nàng đặt tên là ‘bài Poker’.
Thế giới này có mạt chược nhưng lại không có bài Poker, không có cách nào nên nàng đành phải tự mình làm một bộ.
Cứ cách một ngày là Lục Ngôn Khanh không thể không ngồi ở trước bàn chơi bài thả lỏng với Ngu Sở.
“Vương Tạc.
Lục ngôn Khanh, sao con lại thế này? Chỉ số thông minh của con cao như thế sao lại thua đến sáu chân?”
Ngu Sở buông bài ra, nàng nói với vẻ bẫn mãn, “Có phải con chơi lấy lệ với ta không?”
***Vương tạc: Mình không chơi poker bao giờ nên không dịch được vương tạc này sát với nghĩa hay dùng trong thuật ngữ chơi bài, cũng tìm mãi rồi nhưng không ra.
Chỉ có thể dịch nôm na là ‘nổ vua’ thôi.
Có bạn nào biết thì bảo mình nha.
Lục Ngôn Khanh buông bài poker ra, vẻ mặt của hắn đau khổ mà khẩn cầu, “Sư tôn, người buông tha con đi, con biết sai rồi.”
“Sao con lại sai rồi? Con sai ở chỗ nào?”
Ngu Sở nói, “Không tích cực nghỉ ngơi nên sọ não có vấn đề!”
Thật sự Lục Ngôn Khanh bị bắt chơi đến điên mất rồi, hắn không cảm thấy chơi bài là việc có ý nghĩa gì.
Lúc chơi bài hắn vẫn luôn không nhịn được suy nghĩ rằng dùng thời gian này đi ngồi đọc sách có phải tốt hơn không?Chẳng sợ đi ra ngoài tưới hoa cũng được, làm cái gì đều ý nghĩa hơn chơi bài này.
Lục Ngôn Khanh ngồi đối diện với Ngu Sở mà cứ dại cả ra, gần như là đang dùng xúc cảm và trực giác để chơi bài với Ngu Sở.
Ngu Sở thấy bộ dáng nửa chết nữa sống của hắn bèn tức giận đến mức dùng một chân đá vào ghế dựa của Lục Ngôn Khanh.
“Đi đi đi, con nhanh khuất mắt ta, đừng ở chỗ này có lệ với ta.”
Lục Ngôn Khanh đột nhiên bừng tỉnh, hắn đánh giá sắc mặt của Ngu Sở, cũng không phân biệt được rốt cuộc thì Ngu Sở tức giận thật hay trên miệng chỉ nói hắn vậy thôi.
“Nhìn cái gì, đi ra ngoài đi.”
Ngu Sở nâng mi lên đuổi người.
Lục Ngôn Khanh thật cẩn thận chắp tay thi lễ, sau đó đi được ba bước quay đầu nhìn xong rồi tiếp tục đi về.
Ngu Sở sắp xếp lại bộ bài, nàng nhịn không được thở dài một tiếng.
Rõ ràng nàng còn thanh xuân xinh đẹp rực rỡ như vậy mà sao mới trong nháy mắt kia nàng cảm giác mình đã đên tuổi già, giống như không thích người trẻ tuổi làm bạn với mình vậy?Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Ngu Sở sắp xếp bài xong xuôi mới lười biếng mở miệng, “Đừng trốn nữa, vào đi.”
Ngoài phòng, Lý Thanh Thành đang trốn trốn tránh tránh lúc này mới đẩy cửa tiến đến, hắn nở nụ cười cực kỳ có dấu hiệu chân chó với Ngu Sở.
“Làm sao vậy?”
Ngu Sở giương mắt xem hắn, “Con lại gặp rắc rối?”
“Ôi chao, sư tôn nhìn xem người nói đi nào, con là một đồ đệ nghe lời như vậy sao gây họa được?”
Lý Thanh Thành ngồi đối diện với Ngu Sở, hắn duỗi tay châm trà, “Đây không phải…… Đây không phải là con muốn cùng người luận bàn một số thứ sao?”
“Ồ, có thể chứ!”
Ngu Sở nhìn hắn rồi nhướn mày, “Con muốn luận bàn cái gì, pháp bảo hay thuật pháp?”
“Không không không phải ý này, con muốn cùng người…… Cùng người đánh bài Poker.”
Lý Thanh Thành châm trà xong đưa cho Ngu Sở.
Nhìn sắc mặt của Ngu Sở không thay đổi thì lúc này mới cười nói, “Sư tôn người thật sự là thiên tài, cái bài Poker này chơi hay thật, hơn nữa cách chơi còn thiên biến vạn hóa nữa.”
“Sao con không đi tìm sư huynh của con?”
Ngu Sở hỏi.
“Bọn họ à, bọn họ cũng quá kém, không thú vị.”
“Lý Thanh Thành vươn tay, ngón tay của hắn thon dài duỗi ra như con gấu mèo đang đòi ăn cỏ, còn chớp đôi mắt hy vọng Ngu Sở đưa bài cho hắn.
“Sư tôn, người không thể nặng bên này nhẹ bên kia đâu đấy.”
Lý Thanh Thành liên thanh nói, “Đại sư huynh có thể được mở mang, con cũng muốn được mở mang.”
Thấy bộ dáng như hài đồng của hắn, Ngu Sở cũng không thể nề hà.
“Hài tử như các con thật đúng là, không vướng phải thì dù chỉ một chút cũng không nên dính vào, bằng không chính là nghiện nặng đấy.”
Ngu Sở đưa bài cho hắn, nàng thở dài một tiếng.
Ôi, đồ đệ của nàng bất luận là thiên phú hay tính cách đều thích đi theo hướng cực đoan, ngay cả một hai đứa bình thường cũng không có.
Cứ nghĩ như vậy…… Từ bên ngoài mà nhìn thì Lý Thanh Thành lại là đồ đệ giống người bình thường nhất.
Hai người chỉ đơn giản là chia bài ra đánh Poker.
“Sư phụ, nhưng mà.”
Lý Thanh Thành nói, “Người trong tưởng tượng của con ngay cả một chút đều không giống.”
“Trước đây con nghĩ như thế nào?”
Ngu Sở rút bài một cách lười nhác.
“Con cảm thấy chưởng môn sư trưởng ở môn phái tu tiên khẳng định là lão nhân râu bạc hoặc lão thái thái, không giận tự uy, thích xụ mặt còn hơn cả phụ thân con.”
Lý Thanh Thành lâm vào hồi ức, cách phát âm của người Đế Thành nặng về giọng mũi, lúc này bị hắn kéo dài hơn.
“Khi đó con còn khẳng định rằng môn phái không thú vị gì, chẳng khác gì từ cảnh con buôn lục đục với nhau thay đổi địa điểm rồi tiếp tục đấu đá với người khác.
Hơn nữa vừa vào môn phái là ở lại mấy chục năm, như thế thì chán chết mất.
Không nghĩ tới……”
Hắn ra bài, sau đó dùng ngón tay gãi gãi lên mặt của mình.
“Không nghĩ tới môn phái chúng ta lại không đi con đường bình thường như vậy, không có giới luật uy nghiêm trong tưởng tưởng của con.”
Lý Thanh Thành nói, “Sư tôn lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy còn có thể dạy chúng con chơi bài, khá là tốt.”
“Nếu không phải tương lai có trận tai họa trong tiên đoán thì đúng ra ta không có yêu cầu gì với các con.”
Ngu Sở không thèm để ý nói ra, “Chỉ cần là người chính trực, là hài tử tốt thì những quy củ hay không quy củ đó đối với các con mà nói không có tất yếu phải tồn tại.”
Lý Thanh Thành cười cười, “Đúng vậy, nếu là người chính trực thì tự nhiên sẽ không vi phạm những chuyện xấu đó, chỉ có người tốt mới có thể tuân thủ quy củ cho dù quy củ có tồn tại hay không.”
“Nói cũng không được đầy đủ, mà ngược lại là như thế này.”
Ngu Sở phân tích, “Các con lớn hết rồi, hiện ta có đánh cũng không được.
Các con thiên tài như vậy nếu muốn phạm tội thì quy củ gì có thể ngăn được đây? Vẫn là nên bắt tay làm mẫu thì dễ dàng hơn.”
Lý Thanh Thành liền cảm thấy lông tơ sau lưng đang run rẩy.
Hắn gượng cười hai tiếng rồi hạ bài của mình: “Thuận Tử, con thắng, hết bài rồi ạ.”
“Đợi chút, sao con đã thắng rồi?”
Ngu Sở nhướn mày lên, “Lục Ngôn Khanh còn không thắng được ta, sao ta lại thua bởi con được?”
“Từ nhỏ con đã có vận khí tốt, chuyện kiểu này có quan hệ với vận khí nên xét về cơ bản thì con luôn thắng.”
Lý Thanh Thành cười hì hì, “Đa tạ sư phụ.”
“Ván nữa, ta cũng không tin.”
Bên kia.
Sau khi Lục Ngôn Khanh trở về từ sau núi, không biết tại sao mà ngay cả sách cũng không vào đầu, huấn luyện cũng không chuyên tâm.
Hắn đang luận bàn với Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An liên tiếp ném hỏa cầu lại đây, còn Lục Ngôn Khanh thì đang ngẩn người.
Một giây cuối cùng khó khăn lắm hắn mới thay đổi bức tường nước mới miễn cưỡng tránh thoát được công kích.
Thiên tài như bọn họ khi luận bàn cũng là đánh thật, Thẩm Hoài An cũng không nghĩ tới Lục Ngôn Khanh thế nhưng suýt chút nữa không né tránh.
Hắn dùng khinh công nhảy lên ngọn cây, thời gian không gian trong trận pháp bị hỗn loạn, chỉ một bước là Thẩm Hoài An liền lướt đi giữa không trung đến bên cạnh Lục Ngôn Khanh.
“Hôm nay sao sư huynh lại thất thần như thế này?”
Thẩm Hoài An hỏi thăm, “Việc này không hề giống huynh gì cả.”
“Này, chuyện này có lớn chút nào đâu mà sao đến mức làm sư huynh mặt ủ mày ê như vậy?”
Thẩm Hoài An khuyên bảo, “Cũng là vì sư tôn quan tâm sư huynh, nếu sư huynh cảm thấy không thích thật sự thì nói thẳng ra là được, sư huynh cũng biết sư tôn là người tốt như vậy, căn bản là sẽ không tức giận với sư huynh thì cần gì phải khó chịu sau lưng?“Nhưng huynh cứ cảm thấy khó chịu.”
Lục Ngôn Khanh hạ thấp giọng xuống, “Huynh muốn tất cả những việc đều làm được tốt nhất, đặc biệt là những việc sư tôn bảo huynh làm.
Nhưng mà……”
“Lục Ngôn Khanh, huynh không đến mức đó chứ!”
Thẩm Hoài An phát điên, “Sư tôn thấy sư huynh quá cứng nhắc mới muốn cho huynh nghỉ ngơi chơi bài, nhưng trái lại sư huynh lại đem việc này trở thành nhiệm vụ!”
Lục ngôn Khanh liền im lặng không nói.
“Không phải là đệ ý kiến với sư huynh, nhưng chính là sư huynh quá ngoan quá nghe lời.
Sư huynh cần có chủ kiến của chính mình, có lý niệm của chính mình.”
Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Đệ cảm thấy sư huynh gần như đặt trọng tâm của mình vào sư môn.
Đương nhiên là đối với chúng ta môn phái rất quan trọng, nhưng chính sư huynh cũng cần có sinh hoạt riêng của mình.
Sư huynh có lý tưởng gì sao?”
“Phát huy thế mạnh của sư môn.”
Lục Ngôn Khanh trả lời.
Hắn nhìn về phía Thẩm Hoài An cười nói, “Còn nhìn được các sư đệ đều có thể hiểu chuyện hơn.”
“Sư huynh này, đây chẳng phải là có quan hệ với môn phái sao?”
Thẩm Hoàn An cất cao giọng, “Sư huynh nhìn đệ đi, lý tưởng của đệ là trở thành đệ nhất kiếm tiên trong Tu Tiên giới, vậy còn sư huynh?”
Lục Ngôn Khanh muốn nói lại thôi thì nghe thấy Thẩm Hoài An nói tiếp, “Trừ bỏ bọn đệ, môn phái và sư phụ.”
Lục Ngôn Khanh nhắm miệng lại.
“Vậy thì không có.”
Hắn nói.
Lục Ngôn Khanh nhìn thấy vẻ mặt không biết phải nói gì của Thẩm Hoài An bèn không nhịn được mở miệng, “Làm sao vậy? Đệ muốn trở thành đệ nhất kiếm tiên, còn huynh chỉ nghĩ trở thành thanh đao trong tay sư phụ mà thôi, có gì sai chứ?”
“Thật ra không có gì sai, nhưng sư huynh có nghĩ tới hay không về khả năng sư tôn cũng không muốn để sư huynh làm lụng vất vả, chỉ nghĩ để huynh sống một cuộc sống tốt đẹp là được?”
Thẩm Hoài An hỏi vặn lại.
Lục Ngôn Khanh lại im lặng không nói.
Qua một lúc sau hắn mở từ từ mở miệng, “Nếu một hai phải theo đuổi cái gì thì vì môn phái tốt đẹp chính là điều huynh muốn.”
Lục Ngôn Khanh thở dài, “Huynh là đồ đệ đầu tiên của người, đệ không hiểu được đâu.”
Thẩm Hoài An nhìn chăm chú vào Lục Ngôn Khanh rồi lắc lắc đầu.
“Sư huynh này, chúng ta đều nhận thức được sáu năm, sư huynh vẫn cố chấp giống như trước đây.”
“Được thôi, hôm nay không luận bàn vội, đệ đi nghỉ ngơi đi.”
Lục Ngôn Khanh nói, “Huynh còn đi tìm sư tôn hầu hạ người, còn chơi cho xong ván bài hôm nay.”
“Huynh thích làm gì thì làm, đệ cũng lười quản huynh.”
Thẩm Hoài An lẩm bẩm vẻ bất mãn.
Hai người nhảy từ trên cây xuống, giải trừ trận pháp xong mới đi từ ven bìa rừng trở về Chủ phong.
Trong lòng Lục Ngôn Khanh suy nghĩ, sư phụ quan tâm hắn mới một mình chơi bài với hắn, hắn có lệ như vậy thật sự là không nên.
Hẳn là hắn nên nói lời xin lỗi, về sau chịu khó chơi bài cùng sư tôn cho tốt mới được.
Dù chơi bài có nhàm chán nhưng còn có thể tu luyện mài giũa tính tình đúng không?Lục Ngôn Khanh nghĩ như vậy liền đi ra sau núi.
Hắn lướt qua vườn rau, tiểu viện độc lập ở sau núi liền ở phía trước.
Lục Ngôn Khanh vừa mới đi vào sân thì nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng.
“Sư phụ, người chơi xấu rồi, nào có chuyện dùng thủ thuật che mắt chơi bài với người khác?”
Giọng nói của Lý Thanh Thành vang lên, “Không xong không xong, như này là không được tính đâu.”
Hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy hình ảnh sau cánh cửa gỗ hơi mở rộng là Ngu Sở và Lý Thanh Thành đang chơi bài.
“Người tu tiên sử dùng thuật che mắt gọi là chơi xấu?”
Ngu Sở chống mặt, không thèm để ý mà cưỡng từ đoạt lý, “Lại nói tiểu tử con đoán mệnh lợi hại như vậy sao ta biết được trước khi thắng có tính ra được ta ra bài gì hay không chứ?”
“Ôi chao, sư phụ, người già rồi còn biết nói.
Người mạnh như vậy, ngay cả vận mệnh của người con còn không xem được thì sao có thể tính được ngài ra con gì?”
Lý Thanh Thành ồn ào “Người thực sự ỷ lớn hiếp nhỏ a, ngài còn cười, người xem người cười đắc ý nhiều như nào! Con……”
Lý Thanh Thành còn chưa nói xong thì cảm thấy bên người có bóng người phủ lên, hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đang đi đến.
“Sư tôn.”
Lục Ngôn Khanh ôm quyền.
Ngu Sở ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Ngôn Khanh, làm sao vậy?”
Nàng hỏi, “Hôm nay huấn luyện xong rồi?”
Lục Ngôn Khanh hơi hơi gật đầu.
Tổng thời gian bọn họ im lặng chẳng qua chỉ có vài giây, nhưng Lý Thanh Thành phản ứng nhanh, duỗi tay sắp xếp lại bài rồi đứng dậy.
“Vậy sư tôn, đại sư huynh, con đi về trước ha.”
Lý Thanh Thành hơi hơi khom lưng xem như chào hỏi rồi xoay người trốn đi.
Chỉ còn lại Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở người đứng người ngồi.
Bị trở thành kẻ xen vào, Lục Ngôn Khanh cũng không biết phải nói gì liền cúi đầu không nói.
“Ngồi đi.”
Ngu Sở nói.
Lục Ngôn Khanh ngồi xuống, hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa định nói có muốn chơi một vài ván hay không thì nhìn thấy Ngu Sở đang cất bài Poker bản đơn giản kia đi.
“Làm sao vậy?”
Ngu Sở giương mắt nhìn đại đồ đệ của mình.
Trong khoảnh khắc đó Lục Ngôn Khanh ấp úng, hắn cúi đầu rồi hạ thấp giọng nói, “không…… Không có gì.”
Ngu Sở nhìn bộ dáng của Lục Ngôn Khanh, nàng thở dài một tiếng.
“A Khanh, con không cần thiết coi ta như người ngoài.”
Nàng nói, “Đối với những người khác mà nói con là sư huynh nhưng với ta mà nói con là đứa bé đầu tiên của ta không phải sao?”
Lúc này Lục Ngôn Khanh mới từ từ từ từ ngẩng đầu nhìn lén sắc mặt của Ngu Sở.
Nhìn thấy biểu hiện quan tâm của Ngu Sở mà không có ý trách móc nặng nề gì thì lúc này Lục Ngôn Khanh mới hơi mím môi lại rồi thả lỏng hơn“Hắn hạ thấp giọng nói, “Nhưng con lớn nhất, con đã 22 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”
“Đối với ta mà nói, con có 122 tuổi thì vẫn là hài tử.”
Ngu Sở nói xong lại thởi dài, “Khi còn nhỏ có chuyện gì còn toàn nghẹn ở trong lòng mình rồi để ta phải đi đoán.
Hiện giờ một chút cũng không thay đổi.
Được, vậy để ta đoán xem……”
“…… Con sai rồi, người đừng đoán nữa.”
Lục Ngôn Khanh giống như đã làm sai chuyện gì, theo bản năng tránh đi ánh mắt của Ngu Sở.
Hắn nói nhỏ, “Khả năng…… Con có chút không vui, con cũng không biết vì cái gì nữa.”
Ngu Sở nhìn bộ dáng của Lục Ngôn Khanh, ánh mắt của nàng không thể nề hà.
“Lại đây.”
Nàng nói.
Ánh mắt của Lục Ngôn Khanh hơi mê mang nhưng hắn vẫn nghe lời đứng dậy rồi đi tới bên người Ngu Sở ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nàng.