ởi vì lần tiên tông đại bỉ này có quá nhiều người tham gia cho nên buổi sơ thí cần phải tổ chức hai ngày liên tục.

Ngày đầu tiên toàn bộ người của Tinh Thần Cung đều thông qua sơ thí.

Đến thời điểm trở về nhà gỗ, đệ tử Tu Thiên Phái có đến đây mời bọn họ, nói là Thiên Đạo Minh và Tu Thiên Phái đều muốn mời bọn họ lên trên núi ở.

Đương nhiên là Ngu Sở không đồng ý.

Tưởng muốn ra oai phủ đầu cho bọn họ ở tại dưới chân núi, hiện giờ muốn mối quan hệ hòa hoãn lại mời nàng lên trên núi, sao có thể chứ?Chẳng qua Tu Thiên Phái xếp hạng đệ nhất là môn phái khiêm tốn nhất trong các đại môn phái.

Từ lần bí cảnh trước mãi cho đến lần đại bỉ hiện tại, trưởng lão và đệ tử ra mặt đều rất hòa ái.

Cho nên Ngu Sở từ chối cũng rất khách khí.

Trờ lại nhà gỗ không được bao lâu thì Lục Ngôn Khanh gõ gõ cửa phòng.

“Sư tôn, chưởng môn Tu Thiên Phái tới ạ.”

Hiện tại chưởng môn Tu Thiên Phái Võ Hoàng Vĩ là một trong những đại cao thủ ở Tu Tiên giới, thực lực của ông ta không lường được, có người suy đoán tu vi của ông ta đã đạt tới Đại Thừa kỳ, cũng rất có thể đương thời là người nắm quyền có khả năng phi thăng nhất.

Nhân vật như vậy phần lớn đều đã ẩn mình.

Nhưng vị Võ Hoành Vĩ này lại rất để môn phái trong lòng nên vẫn tham dự một ít hoạt động lớn ở Tu Tiên giới.

Đương nhiên là trong các môn phái tu tiên ở bí cảnh thí luyện lần trước không có ông ta xuất hiện, người tới chỉ là trưởng lão nào đó.

Võ Hoành Vĩ vẫn luôn ngồi ở trên ghế chưởng môn quan khán thi đấu, thế nhưng lúc này đây còn chủ động tới tìm nàng?Ngu Sở hơi hơi nhíu mày, nàng mở cửa đi ra nhà gỗ.

Chỉ thấy ở ngoài phòng có một nam tử tinh thần phấn chấn mới nhìn chỉ có khoảng bốn năm chục tuổi đứng ở nơi đó, ông ta chắp tay ra sau, thoạt nhìn thực tiên phong đạo cốt.

Các nhóm tuyển thủ đang ồn ào náo động không biết khi nào đều lặng ngắt như tờ đứng xa xa bàng quan, bởi vì ông ta đã đến nên trên đường phố không còn tiếng nói chuyện nào nữa.

“Ngu chưởng môn.”

Võ Hoành Vĩ ngẩng đầu, ông ta cười nói.

Hai người cho nhau ôm quyền.

Trong trí nhớ của Ngu Sở, Tu Tiên Phái trong nguyên tác dường như là môn phái chính trực nhất từ đầu đến cuối, về sau vì bảo hộ vạn vật thương sinh nên khi toàn bộ tu tiên phái cùng nhau mở ra thông đạo Ma giới để chiến đấu với ma nhân thì môn phái này vẫn luôn là môn phái tiên phong.

Tuy rằng nàng thật sự không nhớ nổi về sau Võ Hoành Vĩ phi thăng hay như thế nào, nhưng có thể dạy dỗ ra đệ tử như vậy thì bản thân ông ta nhất định cũng là người không tệ.

Ngu Sở mở miệng, “Võ chưởng môn, có chuyện gì mà lại làm phiền ngài tự mình đi một chuyến vậy?”

“Kỳ thật đây đều là sơ suất của lão phu, lần tiên tông đại bỉ này là Tu Thiên Phái của lão phu phụ trách giữ gìn trật tự, trợ giúp Thiên Đạo Minh xử lý những chuyện vụn vặt liên quan.”

Võ Hoành Vĩ mở miệng giải thích, “Tuy rằng Tinh Thần Cung là môn phái mới xuất hiện nhưng các vị đã đạt được đệ nhất của lần thí luyện trước, người của lão phu không nên đem các vị ở dưới chân núi, cho nên lão phu đặc biệt tới đây xin lỗi.”

Võ Hoành Vĩ nhìn về phía Ngu Sở, ông ta khách khí nói, “Ngu chưởng môn liền cho lão phu một chút mặt mũi, cùng lão phu đi l3n đỉnh núi để lão phu tiếp đãi các vị một lần.”

Từ lúc bí cảnh thí luyện mãi cho đến vừa mới đây, hiện giờ là Võ Hoành Vĩ, đây là lần thứ ba có người tới mời.

Trước đây Ngu Sở không đi là bởi vì hai lần trước đều là đệ tử đến mời, không đủ tôn kính.

Hiện giờ chưởng môn đệ nhất môn phái tự mình tới xin lỗi và mời người, đấy là chưa nói đến ông ta vẫn là cự lão có thực lực cao nhất đứng ở nhân gian Tu Tiên giới này, cách phi thăng chỉ một bước xa mà có thể có thái độ khiêm tốn như thế đúng thật là cực kỳ thành ý.

“Một khi đã như vậy Ngu mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Ngu Sở cũng khách khí.

Võ Hoành Vĩ sang sảng cười, ông ta duỗi tay ra, “Mời.”

Ngu Sở nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh gật đầu.

Bọn họ vốn dĩ cũng không mang thứ gì nên trực tiếp đi theo Võ Hoành Vĩ hướng về đỉnh núi mà đi.

Trên con đường ngắn ngủi, mấy người trẻ tuổi đều không khỏi ngắm nhìn Võ Hoành Vĩ.

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhân vật có thân phận như vậy lại có tu vi cao thâm cho nên cực kỳ tò mò.

Thực mau, mọi người đã lên tới đỉnh núi, những cảnh vật trang trí trên đỉnh núi này khá hơn nhiều so với chân núi.

Những cảnh quan như cây cầu vắt qua hồ, đình viện được thiết kế tỉ mỉ, phòng ở sắp xếp đan xen nhau trông thật thích mắt, so với nhà gỗ được xây cất lên một cách sơ sài cho đủ số thì đây quả thực là khác nhau như trời với đất.

Nơi này đúng là nơi tốt nhất để những người có thân phận cùng nhau tụ họp, gần như tất cả các chưởng môn và đồ đệ của bọn họ đều ở trong đình viện, tốp năm tốp ba cùng nhau nói chuyện phiếm.

Vừa nhìn thấy Võ Hoành Vĩ đưa nhóm người Ngu Sở bay l3n đỉnh núi, những người này đều nhìn chằm chằm --

- Để Võ Hoành Vĩ tự mình đi mời, Ngu Sở này phô trương lớn thật!Phải biết rằng ngày thường Võ Hoành Vĩ cũng không thích giao thiệp với người khác, bọn họ ở đỉnh nủi cả một ngày một đêm cũng chưa được nói câu nào với ông ta đâu!Võ Hoành Vĩ như không cảm giác được những ánh mắt đó, ông ta chắp tay sau lưng rồi nhìn Ngu Sở cười nhạt, “Ngu chưởng môn, phải ăn ngay nói thật ngươi là người không giống như sư phụ trưởng môn bình thường mà trong những năm gần đây lão phu đã từng gặp được.

Có thể dạy bảo những thiên chi kiêu tử đến mức ưu tú như này lại không cao ngạo, trình độ của ngươi đúng là lợi hại.”

“Võ chưởng môn khách khí rồi.”

Ngu Sở nói.

Lấy đẳng cấp này của Võ Hoành Vĩ thì đã tích cốc từ sớm.

Nhưng ông ta vẫn mang theo mọi người trong Tinh Thần Cung tới chủ điện trên đỉnh núi, trong đó có một căn phòng, những thức ăn sắc màu đều đã được đưa lên, dường như chuyên môn chuẩn bị cho Tinh Thần Cung.

“Bữa tiệc này xem như Võ mỗ thay một ít trưởng lão trong môn phái tới xin lỗi.”

Võ Hoành Vĩ cầm lấy chén rượu nói.

Ngu Sở cùng hắn cụng ly.

Vừa mới ở trên đường còn không cảm thấy, hiện giờ vào phòng ăn cơm, các đồ đệ mới bừng tỉnh phát hiện ra Võ Hoành Vĩ và sư phụ của bọn họ có vẻ không yêu thích giao tiếp giống như nhau, hai người nói những lời khách sáo xong thì bầu không khí trong phòng trở nên lặng im lâm vào sự xấu hổ.

Chẳng qua là bọn họ đoán đúng phân nửa.

Bởi vì mấy năm nay trừ việc chuyên tâm tu luyện chính là lo liệu môn phái nên hàng năm Võ Hoành Vĩ không cần cùng khách nhân giao tiếp, dần dà liền thật sự không giỏi nói chuyện nữa.

Còn về phần Ngu Sở, trước đây khi đang chấp hành nhiệm vụ thì gần như có vài chục năm đều phải gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Luôn phải biểu diễn làm ra vẻ suốt một thời gian dài cho nên hiện giờ được về hưu, ngược lại lại lâm vào lười biếng một cách cực đoan, không hề muốn cùng người dối trá khách sáo nữa cho nên ánh mắt đầu tiên mà người ngoài nhìn thấy nàng sẽ cảm thấy nàng lãnh đạm ít nói.

May mắn là trong các đồ đệ có Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đều rất biết ăn nói.

Thẩm Hoài An cũng lười vô nghĩa với người khác nhưng dù sao người ta cũng chính thức xuất thân là Thiếu trang chủ, từ nhỏ đã cùng phụ thân tra qua những trường hợp lớn, cho nên gặp được lúc cần đứng đắn thì cũng rất đáng tin cậy, khi cần thì cũng biết ăn nói.

Ngoại trừ Tiêu Dực, thật sự Tiêu Dực rất khép kín.

Rất nhanh, ba đồ đệ đã làm bầu không khí bữa tiệc nóng lên, Võ Hoành Vĩ thật sự tích tài, tầm mắt của ông ta không bị hạn chế trong một môn phái, ông ta nhìn bọn họ đều cười không khép miệng được.

Mấy người trẻ tuổi hỏi tới một số vấn đề, ông ta biết đến đều nói ra kinh nghiệm của mình mà không hề keo kiệt chút nào.

Giữa mỗi cường giả đều có kinh nghiệm và bối cảnh khác nhau nên khi dẫn dắt người cũng đều khác nhau.

Hoàn cảnh trải qua của Võ Hoành Vĩ và Ngu Sở đều bất đồng, cùng một đáp án nhưng bọn họ đưa ra phương hướng và trọng điểm cũng không giống nhau, những người trẻ tuối đó đều rất chịu khó đi theo sự dẫn dắt ấy.

Chuyện trò đến hứng khởi, Võ Hoành Vĩ thế mà lại nguyện ý luận bàn cùng bọn họ một chút.

Ngu Sở tự nhiên là đồng ý, có thể cùng lão tiền bối đánh vài trận thì thu hoạch được kinh nghiệm còn trân quý hơn so với việc lấy được quán quân lần đại bỉ này --

- Phải biết rằng khả năng đệ tử của Tu Thiên Phái có cơ hội giao thủ với ông ấy rất rất khó.

Vì thế nhóm người của Tinh Thần Cung và Võ Hoành Vĩ lại đi lên đấu pháp đài, Võ Hoành Vĩ mở ra kết giới để ngăn cách với ngoại giới, lúc này mới luận bàn với từng người một.

Mọi người vẫn luôn luận bàn như vậy tới nửa đêm mới cảm thấy đỡ nghiện.

Ngu Sở để các đồ đệ đi về trước, còn nàng và Võ Hoành Vĩ lưu lại chậm rãi tản bộ để trở về, còn tùy tùy tiện tiện nói vài lời.

“Tương lai đồ đệ của ngươi nhất định sẽ trở thành những nhân vật ghê gớm.”

Trên đường trở về, Võ Hoành Vĩ có nói, “Có những người trẻ tuổi như vậy thì tương lai của Tu Tiên giới sẽ tràn ngập hy vọng.”

“Ngài quá khen.”

Ngu Sở khách sáo, nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Đúng rồi, Võ chưởng môn, ngài biết trước đây xung quanh của Thanh Sương Môn có tra xét đến việc có ma khí không?”

“Hình như có nghe nói tới, làm sao vậy?”

Võ Hoành Vĩ nhìn về phía nàng.

“Thời gian ổn định của Tu Tiên giới quá dài, rất dễ dàng bị ma nhân lợi dụng kẽ hở mà vào.”

Ngu Sở nhắc nhở, “Cái tên Ân Quảng Ly của Vô Định Môn kia có chút vấn đề.”

Cả người của Võ Hoành Vĩ rùng mình.

“Ngươi nói là…… Ngươi hoài nghi Ân Quảng Ly là tu ma?”

“Võ chưởng môn cảm thấy sao?”

Ngu Sở nói, “Ta cảm thấy người này tâm thuật bất chính, trên mặt hiện lên vẻ âm khí, không giống chính phái.”

***Tâm thuật bất chính: lòng không ngay thẳng.

“Trước kia lão phu cũng cảm thấy người trẻ tuổi này có hơi tà khí nhưng chỉ gặp mặt một lần nên không nghĩ nhiều.”

Võ Hoành Vĩ nhíu mày, “Một khi đã như vậy thì lão nên đi kiểm chứng, đạ tạ ngươi nhắc nhở.”

“Tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

Ngu Sở khuyên.

Sau khi hai người tách ra, Ngu Sở trở về phòng ở trong viện riêng mà nàng được Tu Thiên Phái sắp xếp cho một lần nữa, lúc này được trang hoàng xa hoa và có diện tích lớn hơn rất nhiều, trong viện còn có ba phòng độc lập có thể nghỉ ngơi.

Sau khi vào trong phòng, Ngu Sở xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Lúc trước vẫn im lặng không tố giác Ân Quảng Ly là bởi vì nàng không quen biết môn phái đáng tin cậy có thể giải quyết chuyện này.

Hiện giờ trùng hợp gặp được Võ Hoành Vĩ, đó chính là cơ hội tốt nhất.

Thực lực của Võ Hoành Vĩ cường đai như vậy cho dù là Ân Quảng Ly cũng không có khả năng chiến thắng cao thủ Đại Thừa kỳ đúng không? Đấy là còn chưa nói đến sau lưng Võ Hoành Vĩ là đệ nhất môn phái Tu Thiên Phái, từ Võ chưởng môn tới xử lý là không thể tốt hơn.

Chính là nàng không nghĩ tới động tác của Võ Hoành Vĩ nhanh như vậy, sáng sớm hôm sau đệ tử Tu Thiên Phái đã vây quanh từ dưới núi đến trên núi, yêu cầu tất cả các tuyển thủ và người đến xem thi đấu không được tùy ý đi lại.

Chờ đến khi đệ tử Tu Thiên Phái tiến đến bẩm báo thì nhóm người Ngu Sở mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra Ngu Sở vừa mới nói đến việc của Ân Quảng Ly thì Võ Hoành Vĩ liền để trong lòng.

Thực ra ma tu không đáng sợ, đáng sợ chính là nếu Ân Quảng Ly tu ma lại có thể trà trộn vào trong môn phái tu tiên thì chỉ có thể giải thích được rằng phía ma tu nắm giữ đan dược bảo vật mới gì đó, thậm chí có thể che được hoàn toàn ma khí của chính mình, đó chẳng phải là ma tu có thể tùy thời tùy chỗ lẫn vào sao?Không sợ có địch nhân, chỉ sợ có địch nhân ở bên người.

Võ Hoành Vĩ lại nghĩ đến hiện giờ gần như cả Tu Tiên giới sở hữu cao thủ, sư phụ, tráng niên tài tuấn đều tập trung ở lần tiên tông đại bỉ này, những nơi khác cực kỳ trống, vạn nhất thật sự có ma tu lợi dụng khoảng trống thì phải làm thế nào đây?Tức khắc ông ta nhớ tới môn phái của mình đang trấn thủ thượng cổ ma kiếm mà trong cuộc đại chiến ở 8000 năm trước môn phái tu tiên thu hoạch được thắng lợi to lớn, khi đạt được hầu hết địa bàn trong Cửu Châu thì có mang về.

Thanh ma kiếm này thậm chí vượt qua cả thiên cấp cấp bậc tối cao, rất có thể đến từ ma giới.

Từ lúc mang về đến hiện tại vẫn luôn đặt ở cấm địa trong Tu Thiên Phái để trông coi.

Võ Hoành Vĩ trái lo phải nghĩ, cảm thấy không yên tâm nên đêm đó liền trở về cấm địa Tu Thiên Phái, nghĩ rằng không sợ đi không một chuyến, làm trong lòng an tâm.

--

- Kết quả vừa đúng lúc gặp phải Ân Quảng Ly mang theo người trộm tới đây xông vào cấm địa.

Võ Hoành Vĩ bắt sống hơn mười người, đánh hơn hai mươi ma tu đến hồn phi phách tán ngay tại chỗ, còn dư lại Ân Quảng Ly đang bị trọng thương dựa vào thuật pháp ma tu miễn cưỡng bỏ chạy, nguyên khí đại thương.

Sau đó Võ Hoành Vĩ trở lại đấu pháp đài, ông ta hoài nghi có ma tu lẻn vào trong đó cho nên trực tiếp báo đệ tử đóng hết tất cả cửa ra vào, không bỏ sót bất kỳ một người khả nghi nào.

Nói ngắn lại, hiện giờ ngoại trừ các đồ đệ chính mình tận mắt nhìn lớn lên ra thì Võ Hoành Vĩ chỉ tin tưởng Tinh Thần Cung.

Ngu Sở nghe xong đệ tử Tu Thiên Phái tới để trình bày, nàng gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết.

Thực ra trong nội tâm nàng vẫn thấy hơi đau đầu.

Trước kia khi làm nhiệm vụ có xem kịch bản, nàng liền nhìn thấy cái gì mà bởi vì nhân vật nói ba phải cái nào cũng nói được, vì muốn trì hoãn mà cố ý không nói trọng điểm nên dần dần phát sinh ra rất nhiều sự tình.

Những việc này khi xem tiểu thuyết chẳng qua là lật qua vài trang giấy, đến lúc biến thành hiện thực là máu chảy thành sông.

Mỗi khi Ngu Sở làm nhiệm vụ rất chú ý làm cho sạch sẽ lưu loát, tranh thủ làm những việc vì mở ra chủ tuyến kế tiếp mà phải phát sinh tất cả sự việc nên luôn có các tình tiết trì hoãn trong nguyên tác không cho phát sinh nữa.

Không nghĩ tới nàng nhanh chóng quyết định nói cho Võ Hoành Vĩ chân tướng sự tình thì Võ Hoành Vĩ cũng coi như kịp thời bảo vệ ma kiếm an toàn.

Nhưng mà không thể trực tiếp giải quyết người sạch sẽ lưu loát sao? Giết một đống vô dụng còn kẻ quan trọng nhất lại trốn thoát.

Ân Quảng Ly này lại quay trở về trả thù thì về sau sự việc lại phát sinh tiếp thôi.

Ngu Sở thực phiền.

Có vẻ cầu người không bằng cầu mình, quả nhiên là loại chuyện này nàng vẫn nên tự mình động thủ mới được.

Ngu Sở đứng lên, các đệ tử thấy nàng trầm tư không quấy rầy cũng đứng lên theo.

Nàng đi ra ngoài cửa, quả nhiên là có đồ đệ Tu Thiên Phái đang bảo vệ.

“Võ chưởng môn của các ngươi ở nơi nào?”

Ngu Sở hói, “Ta có việc muốn gặp ngài ấy.”

“Ngu chưởng môn xin theo tại hạ.”

Đồ đệ này khách khí nói.

Ngu Sở đi theo đệ tử Tu Thiên phái được hai bước thì phát hiện bốn đồ đệ ở phía sau đều đi ra theo.

Nàng dừng bước rồi nhìn về đồ đệ của mình, “Các con lưu lại nơi này, không cần đi.”

“Sư tôn.”

Cốc Thu Vũ nhỏ giọng gọi.

“Sư tôn để chúng con đi cùng đi.”

Lục Ngôn Khanh nhẹ giọng nói, “Người muốn tương lai chúng con đi bảo hộ vạn vật thương sinh, nhưng hiện tại vẫn luôn coi chúng con như hài tử mà bài trừ ra bên ngoài thì sao chúng con có thể trưởng thành được?”

“Đúng vậy, sư phụ, người cho chúng con đi cùng đi.”

Thẩm Hoài An cũng nói.

Ngu Sở nhìn bọn họ, nàng đành hết cách, “Nếu ta muốn đi giết người thì sao? Các con chuẩn bị tốt việc lấy tính mạng của người khác chưa?”

“Vĩnh viễn đều không có lúc nào chuẩn bị tốt được.”

Lục Ngôn Khanh nghiêm túc nói, “Nhưng chúng con sẽ nỗ lực thích ứng.”

Đối mặt với ánh mắt kiên định của bốn đệ tử, Ngu Sở đành phải chiều theo, “Vậy theo ta đi đi.”

Nhóm người Tinh Thần Cung đi theo đệ tử Tu Thiên Phái vào chủ điện.

Trong chủ điện, có mấy lão nhân của Thiên Đạo Minh và rất nhiều chưởng môn đại môn phái đều tề tụ tại đây, dường như đang trao đổi về chuyện này.

Trong số đó, sắc mặt chưởng môn Vô Định Môn khó coi đến mức muốn bệnh tới nơi.

“Võ chưởng môn, sao ngài để nàng ta cũng tham gia?”

Đoạn Hồng Cầm thấy Ngu Sở và bốn đồ đệ ở phía sau nên lập tức nói, “Lai lịch của Tinh Thần Cung không rõ, lại không hiểu sao có thể biết được thân phận của Ân Quảng Ly, nguy hiểm như vậy thì không nên cho bọn họ tùy ý đi lại chứ!”

“Không hiểu sao lại biết?”

Ngu Sở cười lạnh, “Chữ tà khí kia chỉ thiếu mỗi việc viết trên mặt của Ân Quảng Ly mà các ngươi cũng chưa phát hiện thì chỉ có thể chứng minh sức phán đoán của các ngươi quá kém, chỉ quan tâm tới môn phái của chính mình, không để bụng những người khác.

Hiện giờ lại đổ hết lên đầu ta là sao?”

Ngày thường tính tình của nàng thờ ơ lạnh lùng cũng lười đi tranh cãi, nhưng hiện giờ lại bất đồng, nàng rất phiền.

Ngu Sở phiền nhất chính là bao cỏ, đặc biệt là kẻ không có tí bản lĩnh nào chỉ biết nội chiến và tính cách thì cổ quái.

Nếu thực lực không được cũng liền thôi, một cường giả Đại Thừa kỳ lại có thể làm Ân Quảng Ly đào tẩu, quả thực là phiền càng thêm phiền.

“Ngươi!”

Giọng nói the thé của Đoạn Hồng Cầm cất lên, “Ngươi biết rõ thân phận của hắn thì ai biết ngươi là loại người gì?”

“Ngươi nhìn cũng không nhìn ra được, ai lại biết ngươi là cái thứ gì?”

Ngu Sở lạnh lùng phản bác, “Chỉ biết cãi nhau bực tức với người khác, ngươi làm chưởng môn có ý nghĩa gì đây?”

Những chưởng môn khác cũng nhận ra hiện tại tâm tình của Ngu Sở không tốt lắm, nàng vẫn luôn điềm tĩnh không hay lên tiếng, thế mà khi thật sự chèn ép người cũng rất khắc nghiệt.

Đoạn Hồng Cầm bị nàng trào phúng khiến sắc mặt trắng bệch, trong nhất thời không biết phản bác thế nào.

“Được rồi.”

Võ Hoành Vĩ mở miệng nói.

Ông ta nhìn về phía Ngu Sở, “Ngu chưởng môn, trước hết hãy ngồi đã, ngươi có cao kiến gì không?”

Võ Hoành Vĩ biết vì sao Ngu Sở tức giận như vậy, hẳn là nàng tin tưởng ông ta nên mới có thể mở miệng nhắc nhở, còn cố ý nói phải cẩn thận.

Cuối cùng thế mà ông ta lại để người bỏ chạy, đừng nói Ngu Sở mà chính bản thân ông ta cũng đều ảo não không thôi.

Đệ tử Tu Thiên Phái đưa đến ghế dựa, Ngu Sở cũng không có ngồi, giọng nàng trở nên nặng nề, “Hiện giờ tốt nhất để bổ cứu đó là bức cung mấy ma tu kia, bọn họ có thể thâm nhập vào đại lục đến tận đây thì không chỉ do Ân Quảng Ly không mà nhất định có ma tu giỏi việc dùng pháp thuật không gian hoặc thông đạo.

Tìm được thông đạo trực tiếp chạy vào giết!”

Mọi người đồng thời ồ lên.

Bọn họ không nghĩ tới hôm qua còn khiến bọn họ cảm nhận được hơi thở lãnh đạm cao xa thế nhưng lại là người có sát ý mạnh nhất trong những người ngồi tại đây..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play