Sáng sớm hôm sau mọi người bắt đầu khởi hành rời đi.
Tuy nói rằng tòa thành này cũng có những tuyển thủ vừa kết thúc thí luyện đặt chân tới, nhưng thực hiển nhiên là không chỉ một lần có người theo dõi bọn họ.
Thoạt nhìn rõ ràng là các đại môn phái muốn biết rốt cuộc Tinh Thần Cung nằm ở nơi nào.
Ngu Sở cũng không làm khó những đệ tử đang theo dõi, khi ngự kiếm phi hành rời khỏi, nàng ném xuống mấy lá bùa, bỏ lại những người đó rồi đi mất.
Chờ đến khi bọn họ khôi phục lại ý thức thì mục tiêu muốn theo dõi đã sớm biến mất không thấy.
Ngu Sở mang theo đồ đệ trở về Huyền Cổ sơn mạch nhưng lại không đi con đường từ Vân Thành mà là đi vòng ra phía sau tiến vào kết giới sương mù.
Trước đây ở Vân Thành từng trừng trị Thiên Cẩu Các cho nên không ít môn phái sai người chia làm hai con đường, một đường đi theo Ngu Sở, một đường đi suốt đêm vào Vân Thành nằm vùng.
Ngu Sở dùng bùa chú ảo thuật chế tạo ra thế thân giống như bọn họ để dẫn dắt những người theo dõi đi ngược lại hoàn toàn với hướng đi Huyền Cổ sơn mạch.
Trước mắt không có một môn phái nào nghĩ tới các thầy trò Ngu Sở sinh sống trong kết giới sương mù trên núi hết.
Dù sao thượng cổ bảo địa như vậy trừ Ngu Sở có thể khế ước thành công là nhờ có hệ thống vượt qua muôn và thế giới mà đến, người tu tiên bình thường sẽ không có cơ hội gặp được kỳ ngộ như vậy.
Khi trở lại môn phái, Ngu Sở để hai sư huynh sắp xếp nơi ở cho Tiêu Dực, nghỉ ngơi mấy ngày thích ứng hoàn cảnh rồi làm đại điển bái sư cho Tiêu Dực sau.
Môn phái Huyền Cổ Sơn vốn cực kỳ to lớn, thu nhận đệ tử cũng dựa theo số lượng khổng lồ để tính toán, các sân dành cho đệ tử ở đỉnh núi Chủ Phong này có lẽ là chuẩn bị cho đệ tử nội môn, một ngọn núi khác còn có ký túc xá.
Chẳng qua với số lượng sân ở Chủ Phong thì bọn họ không thể ở hết được.
Hiện giờ trong số đó có một sân trống, Lục Ngôn Khanh ở đông sương phòng, Thẩm Hoài An ở tây sương phòng, chính phòng vẫn chưa có ai.
Sau khi ba sư huynh muội giới thiệu các nơi trong Chủ Phong cho Tiêu Dực xong liền sắp xếp nơi ở cho Tiêu Dực, để hắn vào chính phòng ở.
Theo đạo lý thì cấp bậc trong môn phái rất nghiêm ngặt, sao lại có chuyện sư đệ ở nơi tốt hơn cả sư huynh được?Tiêu Dực không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng hắn lại không ngu ngốc, lập tức nhìn sang Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An.
“Vì sao các huynh ở phòng nhỏ còn để đệ ở phòng lớn?”
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An giám nói ban đầu cảm thấy chính phòng quá lớn, buổi tối đi ngủ quá dọa người khiến họ sợ hãi nên mới ở sương phòng bên trái và bên phải sao?Đương nhiên là không thể rồi.
“Chúng ta không quá để ý quy củ giống môn phái bình thường đâu.”
Lục Ngôn Khanh nói, “Trên núi chỉ có vài người chúng ta thì đương nhiên muốn thân thiết với nhau như người một nhà, làm thế nào thoải mái thì cứ làm.”
“Đúng vậy, đệ cứ ở đây đi.”
Thẩm Hoài An cũng xúi giục theo, “Không thể vì nguyên nhân lớn nhỏ này lại để đệ ở một mình trong sân khác chứ?”
Tiêu Dực cũng định nói hắn không sao cả.
Vốn dĩ qua những ngày tháng trước đây hắn cũng đã quen cuộc sống cô độc.
Nhưng nhớ tới gia gia dặn dò mình rằng để hắn và nhân loại trao đổi cảm tình nên sau khi Tiêu Dực im lặng được một lúc cũng đồng ý vào ở chính phòng.
Hai sư huynh giúp Tiêu Dực sắp xếp chăn đệm và một số đồ dùng hàng ngày, Tiểu Cốc ngồi cạnh bàn trên chính đường, làn váy theo chân nàng đung đa đung đưa.
“Tốt thật đấy.”
Nàng hâm mộ nói, “Nam nhân các huynh đều thành đàn rồi nhưng trên núi chỉ có một mình muội là nữ hài.”
“Cái đó không phải rất tốt sao?”
Thẩm Hoài An nhìn về phía nàng, “Có mình muội là nữ hài thì sư tôn càng chăm sóc muội hơn mà.”
Cốc Thu Vũ bĩu môi.
Nói như thế nào nhỉ, tuy rằng bởi vì nguyên nhân chỉ có nàng là nữ hài nên ngày thường sư phụ thực sự rất nuông chiều nàng, nàng ở trong viện vốn có phòng của mình nhưng nếu thấy sợ hãi đi tìm sư phụ thì sư phụ cũng sẽ đồng ý cho nàng ra sau núi ngủ cùng.
Nhưng mà…… Nàng cũng hy vọng có thể có một tiểu sư muội cùng lứa tuổi, hai nữ hài ríu rít bên nhau thì thật tốt quá!Cho dù sư phụ thu nhận Tiêu Dực nhưng nàng vẫn là người nhỏ tuổi nhất, thật sự vẫn có sự khác biệt với những nam nhân trẻ tuổi này, không chơi đến cùng được, một số chuyện phiếm của nữ hài tử lại không thể nói ra với nam nhân được.
Ai…… Thật là, tại sao đồ đệ mới lại không phải là nữ hài tử chứ?Cứ việc trong lòng Cốc Thu Vũ hơi tiếc nuối nhưng sư đệ Tiêu Dực mới tới vẫn khiến cho cuộc sống bình thường trở nên thú vị hơn.
Ban đầu Thẩm Hoài An rất chờ mong thấy dáng vẻ sợ tối của Tiêu Dực, về sau hắn phát hiện mình đã nghĩ nhiều.
Người ta ở nhà chính ngủ ngon giấc, cả một tí sợ hãi cũng không có.
“Nhất định là bởi vì hắn quá lớn, lớn tuổi là không còn chơi vui nữa.”
Thẩm Hoài An nhận xét về chuyện này.
Nếu là tiểu hài tử mới hơn mười tuổi chắc chắn sẽ sợ hãi rồi!Nhưng năm nay Tiêu Dưc đã mười chín tuổi, vậy mà cử chỉ và hành vi của hắn mới nhìn thì có vẻ không đúng với số tuổi, thậm chí có nhiều khi khiến cho người ta cảm thấy Tiêu Dực mới bắt đầu làm một con người bình thường, thấy thế nào cũng đều mang tới cảm giác ngây ngô.
Tốt xấu gì Ngu Sở cũng đã nuôi ba hài tử, trên người Tiêu Dực mang theo một cảm giác độc đáo rất mạnh mẽ.
Không biết có phải đã từng được linh thú nuôi lớn hay không mà ngày thường Tiêu Dực hơi ít nói, khi xảy ra sự việc và hành vi làm hắn không biết nên dùng phương thức gì để ứng xử thì phản ứng của Tiêu Dực sẽ là im lặng, sau đó là đôi mắt màu xám kia sẽ nhìn Ngu Sở.
Một nam nhân trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh lùng lại dùng đôi mắt tin cậy hoàn toàn khác với khuôn mặt đó nhìn mình xin giúp đỡ, loại cảm giác này thật sự kỳ diệu.
Ngu Sở cũng không biết vì sao Tiêu Dực sẽ tín nhiệm nàng như thế.
Dường như đối với Tiêu Dực mà nói, mối quan hệ xa lạ giữa bọn họ chỉ thay đổi thành mối quan hệ tin cậy trong nháy mắt là xong.
Chính là --
- Lần giao tiếp trước của hai người giống như không tốt đẹp chỗ nào, Tiêu Dực trộm nướng thịt thỏ bị Ngu Sở phát hiện, hai người còn dùng vũ khí đối đầu nhau.
Cảm giác tin cậy của Tiêu Dực đến quá đột nhiên.
Vì quá đột nhiên nên Ngu Sở cũng không rõ nguyên nhân tại sao hắn lại tin cậy mình.
Nguyên nhân có thể bắt nguồn từ hoàn cảnh lớn lên nên cho dù sau khi chính thức bái sư thì Tiêu Dực vẫn dễ dàng cảm thấy khẩn trương, ngay cả khi Tiểu Cốc muốn tới gần nói gì đó với hắn, cơ thể hắn sẽ căng chặt lại như con báo.
Mấu chốt là hắn xin giúp đỡ từ Ngu Sở còn chưa tính, ngay cả lúc hắn ở cùng với Ngu Sở cũng sẽ có dáng vẻ khẩn trương.
Hắn thường xuyên sẽ biến mất không thấy, về sau Thẩm Hoài An mới biết tìm hắn ở đâu --
- Gia hỏa này ở chung với các yêu thú như bầy sói lão hổ này rất tốt, giống như hắn và những yêu thú này mới là người một nhà vậy!Đối với ‘vấn đề thiếu niên’ này làm Ngu Sở đau đầu không thôi.
Hai tháng cứ trôi qua như vậy, có vẻ như Tiêu Dực vẫn cứ lặng lẽ như cũ, dù cho ba người luôn đối xử rất ôn hòa, rất tốt với hắn nhưng vẫn có cảm giác hắn tự ngăn cách mình ra khỏi mọi người.
Thật sự là Ngu Sở không tìm được biện pháp nào nữa đành phải viết thư cho Ngu Nhạc Cảnh xin giúp đỡ.
Nàng cảm thấy thương nhân có kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ có phương pháp độc đáo.
Lại qua nửa tháng nữa, cuối cùng Ngu Sở cũng chờ được hồi âm.
Đại khái trong thư Ngu Nhạc Cảnh viết nếu hài tử này lớn lên cùng dã thú thì tính cách trên người hắn có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi một số đặc điểm riêng biệt nào đó.
Cho nên trong khi đối xử với thiếu niên này thì không chỉ đem hắn là thiếu niên bình thường mà cũng cần coi hắn như thú con được sói hổ nuôi lớn.
Trước đây gia gia của hắn rời đi, hơn nữa là trước tiên đi, chỉ để hắn tự mình sinh hoạt rồi dặn dò chờ vài năm sau đi tìm cơ hội, điều này có khác gì đang vứt bỏ hắn? Cho nên nhất định trong lòng hắn vẫn luôn mẫn cảm và không có cảm giác an toàn, chẳng qua hắn sẽ không nói ra mà thôi.
Còn nữa, muội còn nhớ rõ khi muội còn nhỏ nhặt về một con chó to màu đen không? Nếu là con chó nhỏ thì cái gì cũng không nhớ rõ, được nhặt về sẽ yên tâm thoải mái coi nhà mới như nhà của mình.
Nhưng con chó lớn đã trải qua nỗi khổ cực khi bị lưu lạc, cho dù đi tới nhà mới vẫn sẽ luôn luôn rất sợ hãi, sợ bản thân có thể bị người vứt bỏ nữa hay không.
Khi đó muội đối tốt với con chó to màu đen đó như vậy còn không phải một chút nó cũng không giám vượt rào sao? Sau huynh lại mượn nó đi trong coi tiền trang, không tới một tháng nó đã phấn chấn hơn.
Cho nên muội và các đồ đệ của muội càng bao dung và ôn nhu vượt qua lẽ thường chỉ càng khiến cho hắn không được tự nhiên.
Người như vậy rất mẫn cảm, muội muốn để hắn tự mình thích ứng còn không bằng kiếm việc cho hắn làm.
Nếu hắn tín nhiệm muội thì trước hết muội nghĩ biện pháp để hắn thấy muội không khẩn trương rồi sự việc sau đó dễ nói thôi.
Cuối cùng nói thêm một câu ngoài lề: Muội sắp đại thọ 60 rồi, có muốn làm lớn một lần hay không?Ngu Sở bang một tiếng khép lại phong thư, nàng quyết định bỏ qua một câu cuối cùng của Ngu Nhạc Cảnh.
Chẳng sợ tuổi tác của người tu tiên không có tác dụng để so sánh hơn kém nhưng vừa nghe đến mình sắp đến tuổi 60 thì cảm giác thấy có gì đó quái lạ.
Nàng mất nửa ngày suy nghĩ những gì Ngu Nhạc Cảnh viết trong thư, cảm giác hình như cũng có đạo lý.
Nhưng giống như có chỗ nào đó quái quái --
- Ngu Nhạc Cảnh so sánh như vậy không phải đang tả con chó sao?Người ta sống sờ sờ là một đồ đệ, lấy con chó bị lưu lạc để so sánh sao cứ nghe như kiểu đang mắng người.
Nhưng thật sự Ngu Sở cũng không có biện pháp.
Ngày hôm sau nàng gọi Tiêu Dực ra sau núi.
Quả nhiên là vẫn giống như trước, thời điểm Tiêu Dực đối mặt với Ngu Sở vẫn khẩn trương.
Hắn chớp đôi mắt nhìn nàng không nói câu nào.
Bộ dáng nghe lời thật thà này đúng là không nhìn ra trong đợt thí luyện vừa rồi hắn không nói một lời liền bộc phát ra dã tính lãnh khốc.
“Ta muốn bế qua tu luyện mấy ngày, con có thể giúp ta bảo vệ bên ngoài được không?”
Ngu Sở giải thích, “Hoài An và Tiểu Cốc quá nghịch ngợm, ta sợ bọn nhỏ tới quấy rầy ta.
Còn có vườn rau nữa, cũng không được để bọn nhỏ phá phách.”
Đôi mắt của Tiêu Dực hơi trợn lên.
“Sư tôn muốn giao cho con?”
Hắn nhỏ giọng hỏi.
“Có thể chứ?”
Ngu Sở lạt mềm buộc chặt, “Đương nhiên, nếu con không muốn thì để ta gọi Ngôn Khanh đến……”
“Con muốn.”
Tiêu Dực lập tức nói, “Sư tôn yên tâm đi, con có thể.”
Ngu Sở nở nụ cười.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Tiêu Dực đi tới bên nàng rồi ngồi xuống, Ngu Sở vuốt vuốt đầu của đồ đệ.
“Vậy vất vả cho con rồi.”
Nàng nhẹ nhàng cười nói.
Tiêu Dực mím đôi môi mỏng, lỗ tai hơi đỏ lên.
Trên Chủ Phong, Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đều ngồi trong sương phòng, Thẩm Hoài An ngồi trên ghế ngả người ra phía sau đung đưa.
Lục Ngôn Khanh không nhịn được nhắc nhở, “Ngồi ngay ngắn đi, tí nữa lại ngã bây giờ.”
Chân ghế đằng trước chạm xuống đất, Thẩm Hoài An quay đầu bất mãn nói, “Sư tôn muốn trấn an tiểu tử kia thì đệ có thể lý giải nhưng sao lại tiện thể lôi đệ vào vậy?”
Chuyện này Ngu Sở đã thương lượng cùng mọi người, nàng còn điểm danh để Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc phá phách cái gì đó rồi để Tiêu Dực ngăn cản.
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Thẩm Hoài An, Tiểu Cốc nghẹn cười, Lục Ngôn Khanh cũng buồn cười theo, “Vốn dĩ đệ cũng rất bướng bỉnh.”
“Đệ như thế cũng đã năm nào tháng nào rồi!”
Thẩm Hoài An sắp hỏng đến nơi, “Khi còn nhỏ chỉ bướng bỉnh như vậy có mỗi một năm, chẳng lẽ sư tôn phải nhớ đến mấy chục năm hả?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT