Lục Tiểu Thất đi trước, Ngu Sở đi theo sau, hai người càng đi càng lâu.

Càng đi đến gần khu giáp ranh, phòng ốc xung quanh vốn tinh xảo dần thay đổi trở nên càng ngày càng cũ nát.

Trên phố phường trong trung tâm thành trấn chủ yếu tập trung các quán trà, quán rượu, cửa hàng son phấn,… hàng quán đều được trang hoàng ngăn nắp sạch sẽ.

Còn những cửa hàng không quá tinh xảo đều tập trung ở nơi này.

Ví dụ như kho hàng, kho lúa, cửa hàng phân bón, còn có cả rau dưa củi lửa xếp thành chồng dưới lớp mành gỗ râm mát,…… Hướng về phía rìa của thành trấn mà đi lại càng có sự thay đổi rõ ràng hơn, không ít nước rác hay đồ ăn thừa để trong lu đôi của quán rượu quán cơm xếp ngay ven đường nhỏ trong sân, chờ đến rạng sáng cùng nhau chuyển ra khỏi thành, đứng ở cửa cũng có thể ngửi thấy mùi vị.

Trên đường không còn thấy y phục bồng bềnh của các cô gái hay các chàng trai ôn hòa lễ độ, ngược lại lại có vài người nghèo đầu tóc rối tung, quần áo chắp vá vài mảnh vụn đang ngồi ven đường với vẻ mặt ỉu xìu uể oải, nhìn qua nhiều người trong đó đều là ăn mày.

Bộ y phục sạch sẽ của Ngu Sở thành ra không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, dọc theo đường đi đều có người ngồi hay đứng nhìn chằm chằm vào nàng.

“Ăn mày ở Thanh Thành đều ở chỗ này.”

Vừa đi Lục Tiểu Thất vừa giải thích, “Thanh Thành là thành thị có đầu mối giao thông then chốt ở khu vực Tây Nam, người ở các nơi muốn đi lại đều phải trải qua nơi này cho nên Thanh Thành được xây dựng rất tốt.”

Cơ sở vật chất ở trong trung tâm thành được xây dựng rất huy hoàng tráng lệ để đón tiếp khách khứa thập phương, còn người nghèo cùng khất cái lại ở nơi hẻo lánh mà người bên ngoài không nhìn thấy được, diễn cũng thật tốt.

Hai người vừa đi quá con đường coi như còn có thể gọi là đường, vừa rẽ sang đường khác, mặt đất không có lát gạch đá gì, chỉ lộ ra con đường đất vàng sỏi đá.

Vừa ngẩng đầu, Ngu Sở nhìn thấy con đường hẻo lánh đều dùng các loại tấm ván gỗ đơn sơ và vải bố rách nát chen chúc nhau trải đầy ra 1 khối đất nhỏ, ít nhất có một trăm tên ăn mày nhỏ bé tụ tập nơi đây, có kẻ nằm trên tấm ván gỗ của mình lôi ra từ trong nhà, có kẻ ngồi bên nhau đùa cợt.

Một mùi hôi thối bao phủ nơi này cộng hưởng cùng mùi nước rác đồ ăn thừa không xa quậy vào nhau tạo thành mùi đặc trưng.

Sự tồn tại của Ngu Sở quá mức rõ ràng, lúc hai người đi ngang qua là toàn bộ ăn mày ở đây đều dừng lại việc đang làm, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào nàng.

Có kẻ mang ánh mắt như muốn lột da róc xương mà nhìn tới nhìn lui trên người nàng.

Ngu Sở vẫn giữ thái độ lạnh nhạt hờ hững, dường như không ngửi thấy mùi lạ, càng không cảm nhận được ánh mắt của mấy tên ăn mày.

Lục Tiểu Thất dẫn Ngu Sở hướng theo một đường mà đi, nhìn thoáng qua đứa bé này cùng ông nội ở trong đám ăn mày sinh hoạt cũng không được tốt.

Những nơi có thể hứng ánh nắng mặt trời hoặc ở vị trí tốt đều bị người khác chiếm, đi đến tận cuối khu Lục Tiểu Thất mới dừng lại.

Trong góc âm u ẩm ướt là nơi dành cho những người ăn mày già yếu bệnh tật, ông nội cậu bé cùng cậu ta là một trong số đó.

Nhưng nơi này to rộng hơn nhiều so với khu vực có thể hứng ánh nắng mặt trời, giống như cái lều trại nhỏ dài, có vẻ cũng đủ hai người nằm bên trong.

Ngu Sở không nhịn được mà nhíu mày, nơi này vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, ánh mặt trời ban ngày đều không chiếu tới được, thoạt nhìn mặt đất đều ướt.

Địa phương như này, đừng nói đến người già bị bệnh, ngay cả thiếu niên trẻ tuổi cường tráng nằm trên mặt đất này mấy ngày cũng sẽ mắc bệnh.

Lục Tiểu Thất vén tấm mành rách tung tóe lên rồi quay lại lễ phép nói, “Tiên cô, tới rồi.”

sau đó cậu bé khom lưng đi vào, ngồi xuống bên cạnh ông lão.

Khi Ngu Sở đến nơi đây với tâm lý có các loại đan dược mà hệ thống đưa cho, nàng gặp được đứa nhỏ này cũng coi như có duyên phận, việc giúp ông lão này cũng chỉ là tiện tay mà thôi, còn có thể giúp cho hai người họ tiếp tục sống nương tựa lẫn nhau cũng coi như là tích đức.

Kết quả khi nhìn thấy sự việc xảy ra nàng không khỏi kinh ngạc, hơi thở thoi thóp của ông lão nằm trên chiếc chiếu lộ ra đôi chân thối rữa thâm đen không còn nhìn thấy hình dáng đôi chân ban đầu.

Trừ bỏ việc đó thì ông lão này mặc bộ quần áo và thân thể được lau sạch sẽ, có vẻ như Lục Tiểu Thất thật sự nghiêm túc chiếu cố ông.

Lục Tiểu Thất lấy đồ ăn ra, khẽ gọi ông lão, nhưng ông lão chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ đầy thống khổ, trừ bỏ việc đó ông lão không phản ứng gì khác.

Ngu Sở ngồi bên cạnh ông lão, ngón tay trắng nõn thon dài đặt lên cánh tay ông.

Hiện giờ chân khí của nàng không còn nhiều, miễn cưỡng thăm dò cơ thể ông lão một chuyến, khi nàng mở mắt đôi lông mày cũng nhíu chặt theo.

Nàng thấy cậu bé khẩn trương mà quan sát nàng, nàng liền bảo, “Đi ra ngoài rồi nói.”

Hai người đứng trên đường phía ngoài túp lều nhỏ, Ngu Sở muốn nói lại thôi.

Nhìn đến cử chỉ của nàng, Lục Tiểu Thất nhẹ giọng nói, “Tiên cô hãy nói đi, tôi đã chuẩn bị tinh thần.”

Thấy ánh mắt cậu bé, Ngu Sở cảm thấy không đành lòng, “Ông nội của ngươi đã đến lúc dầu hết đèn tắt, sợ là chỉ còn sống được mấy ngày nữa.”

Nghe được điều này, Lục Tiểu Thất mấp máy môi, cả người đều lảo đảo.

Lần đầu tiên Ngu Sở thấy được vẻ bi thương chỉ thuộc về người trưởng thành lại ở trên người một đứa trẻ, cái cảm giác ẩn nhẫn, bi thống, đầy tuyệt vọng như muốn xé rách chính mình, cuối cùng lại hóa thành sự im lặng chết chóc.

Cậu bé nhẹ nhàng cúi đầu, Ngu Sở thật sự không đành lòng, nàng nói, “Nhưng ta có thể giúp ông ấy.”

Nàng mở ra không gian, lấy ra một viên thuốc sau khi sắp xếp đồ đạc đã lấy từ hệ thống.

Ở trong mắt Lục Tiểu Thất, ống tay áo của Ngu Sở khẽ đung đưa, giây tiếp theo đã thấy ngón tay thon dài xinh đẹp vươn ra đang cầm một viên thuốc.

“Viên thuốc này có thể giảm bớt thống khổ, còn có thể tạm thời nâng cao sức khỏe.”

Ngu Sở nói, “Ăn vào thì ít nhất mấy ngày tới ông nội ngươi sống thoải mái một chút, còn có thể ăn một ít thức ăn rồi ra đi.”

Cậu bé ngẩn ra, nghi hoặc trong mắt biến thành khiếp sợ không thể tin được.

“Tiên cô, tôi…… Tôi thật sự không biết nên nói cái gì mới được.”

Lục Tiểu Thất cúi đầu giọng nghèn nghẹn, “Đại ân đại đức của ngài tôi không thể báo đáp.

Chỉ cần sau khi tôi tiễn ông nội đoạn đường cuối cùng thì có vì ngài làm trâu làm ngựa hoặc bị bán cho người ta làm nô lệ…… Bất cứ làm cái gì tôi đều nguyện ý.”

Cậu bé chuẩn bị cong lưng cảm tạ thì động tác của Ngu Sở còn nhanh hơn, “Được rồi.”

Nàng đỡ lấy cánh tay của cậu bé mà bất đắc dĩ nói, “Cho ông nội của ngươi uống thuốc nhanh lên, dành thời gian trò chuyện với ông ấy, ngày mai ta sẽ mang đồ ăn tới cho ngươi.”

Lúc này Lục Tiểu Thất mới nhẹ nhàng gật đầu, quay trở về lều.

Ngu Sở vừa đi, có hai mẹ con ăn mày ở lều trại kế bên tiến đến, một bà lão tóc trắng xóa và một người phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi.

Các nàng nhìn Lục Tiểu Thất đem viên thuốc đút cho ông lão, qua vài giây sau, ông lão liền ho khan rồi mở ra đôi mắt vẩn đục.

“Ôi mẹ ơi, viên thuốc của nữ tiên nhân này có hiệu quả thật.”

Bà lão nghẹn họng mà nhìn chằm chằm.

Còn ông lão hoảng hốt một lúc thì ngửi thấy mùi đồ ăn, không cần Lục Tiểu Thất hỗ trợ, cả người run run rẩy rẩy mà tự ăn lấy.

Sau khi ăn xong, thấy ông lão giống như người bình thường không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng.

Hai mẹ con ăn mày đỡ ông lão ngồi dậy, mồm năm miệng mười kể cho ông lão nghe về chuyện tình phát sinh sau khi ông ta hôn mê.

Chỉ là ăn ý với nhau giấu việc có khả năng thời gian sống của ông lão không còn lâu nữa.

“Lão tú tài, ông cũng thật có phúc, có cháu trai hiếu thảo hầu hạ ông, trước mắt sống chết lại nhảy ra nữ Bồ Tát cứu ông một cái mạng!”

Bà lão khen.

“Đương nhiên rồi!”

Ông Vương kiêu ngạo, “Tiểu Thất là đứa trẻ tốt.”

“Mau nhanh nhanh cho thằng bé ăn chút cơm đi, khổ thân hai ngày nay thằng nhóc tốn công tốn sức chăm cho ông.”

Hai mẹ con hóng chuyện xong thì trở về.

Lúc này ông lão mới kịp phản ứng, nhìn lại hộp đồ ăn mới biết mình ăn hết cả đồ ăn, may là Lục Tiểu Thất còn nhặt lại được một cái bánh bao, còn nửa bàn thịt đồ ăn, ông lão vội vàng thúc giục Lục Tiểu Thất ăn nốt.

Lục Tiểu Thất cũng đã ba ngày không có cơm ăn, lúc trước vẫn cố gắng gượng, hiện tại cũng đến giới hạn liền ăn ngấu ăn nghiến.

“Con xác định nàng ấy là tiên trưởng?”

Ông Vương vừa nhìn cậu bé ăn vừa hỏi, “Con cũng chưa gặp qua người tu tiên thì làm sao biết được?”

“Cảm giác nàng mang đến chính là người tu tiên, không chỉ con mà những người khác cũng cảm thấy vậy.”

Trong miệng có đồ ăn nên cậu bé lúng búng nói, “Ông à, ông nhìn thấy nàng sẽ biết!”

Ông Vương dựa vào tường, mắt không chớp mà nhìn cậu bé.

“Con cảm thấy nàng như thế nào?”

Ông lão hỏi.

Nghe được lời này, Lục Tiểu Thất ngẩng đầu, “Ông nội!”

Cậu bé sốt ruột nói, “Con không muốn rời khỏi ông.”

“Ông chỉ muốn hỏi con có nguyện ý hay không.”

Ông lão nói, “Con kính ngưỡng nàng như vậy, có nguyện ý đi theo nàng không?”

Lục Tiểu Thất buông chén, hạ xuống đôi mi cong dài nhẹ nhàng nói, “Tiên cô ba phen bốn bận cứu giúp con vì nàng có tâm địa Bồ Tát, làm người không thể có lòng tham không đáy, đối với nàng con không có tác dụng gì, đi theo nàng rồi cũng chỉ là sự trói buộc mà thôi.

Sống từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ông nội ra thì chỉ có tiên cô là người đầu tiên đối tốt với con như vậy,nhưng chính vì thế con không muốn làm nàng khó xử.”

“Con, đứa nhỏ này!”

Ông lão nóng nảy, “Chính vì nàng tốt với con nên con cầu nàng có lẽ nàng thật sự sẽ mang con đi.

Lòng tham không đáy thì sao chứ? Sống sót mới là quan trọng nhất!”

Cậu bé ngước mắt, trong lòng không phục mà nói, “Nhưng ông dạy con lễ nghĩa liêm sỉ, dạy con làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa, phải có khí tiết,……”

“Ông là dạy cho con, nhưng khí tiết quan trọng hay là mệnh quan trọng hơn?”

Ông Vương vội la lên, “Con nhìn hai chân của ông đi, ông còn có thể sống được bao lâu, sau khi ông chết con phải làm sao bây giờ?”

Lục Tiểu Thất không nói.

Vài giây đi qua mới lẩm bẩm, “Có thể sống thì sống, không sống được thì chết sao cho trong sạch”

“Con, con – khụ khụ khụ……”

Ông lão tức đến khó thở, bắt đầu ho ra máu.

Câu bé lập tức kinh hoảng, lúng túng rót nước cho ông rồi vỗ lưng thuận khí.

Nơi ăn mày tụ tập với nhau, giữa bọn họ chỉ cách nhau mành bố rách mà thôi, cách âm không được, nghe được hai ông cháu nói chuyện, bà lão cách vách bèn vén mành lên mà chỉ trích.

“Lão tú tài, ông nói ông xứng đáng hay không xứng đáng! Ông ỷ vào khi còn trẻ từng đọc quá mấy quyển sách nát, từng dạy dỗ quá trẻ con.

Hiện tại xem việc tốt đây này, thằng bé trộm cũng không quỳ xin cũng không, giờ muốn nói mấy câu nhẹ nhàng khéo léo để cầu sinh cũng làm không được, ông sắp chết không quan trọng gì nhưng thằng bé nhỏ như vậy về sau sống thế nào đây?”

“Đúng vậy, chỉ cần hai mẹ con chúng ta còn ở khẳng định sẽ đối xử tốt với thằng bé, nhưng hai chúng ta tuổi cũng đã lớn, bữa no bữa đói, lại là đàn bà con gái không bảo vệ được nó, về sau làm sao bây giờ.”

Cô con gái của bà lão cũng thổn thức.

Ông lão coi như không nghe thấy gì cả, bàn tay già nua cầm chặt lấy Lục Tiểu Thất, giọng nói khàn khàn khô khốc, “TIểu Thất…… Đáp ứng ông, đáp ứng ông cầu xin tiên trưởng đó mang con đi…… Bằng không, bằng không ông chết không nhắm mắt……”

Lục Tiểu Thất khó xử, mắt nhìn hai chân của ông, cuối cùng vẫn mấp máy môi nhẹ gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, buổi sáng Ngu Sở mang theo hộp đồ ăn đến, nàng cảm thấy cảm xúc của cậu bé trầm xuống, thậm chí còn không đối mặt với nàng.

Nhưng cũng chỉ nghĩ đến việc cậu ta vì chuyện của ông nội mà bi thương thôi.

Còn ông lão vì uống viên thuốc đó nên xuất hiện hồi quang phản chiếu, gò má hồng hào, còn chắp tay thi lễ với nàng.

Buổi sáng ngày thứ ba, lúc Ngu Sở đến chỉ có một mình ông Vương, còn cậu bé không biết đi nơi nào.

Nàng nhạy bén phát hiện được lều trai rách này được dọn dẹp, cả chồng đồ vật cũ kĩ không biết từ đâu nhặt được đều biến mất không thấy, giữ cho chỗ ở của ăn mày có thể đạt tới trình độ sạch sẽ.

Một bà lão mặc trên người bộ quần áo tả tơi xuất hiện, cúi đầu khom lưng mà đem một cái ghế gỗ thô ráp ra.

“Vị tiên trưởng này, xin cảm ơn ngài ra tay cứu giúp.

Lão phu có yêu cầu quá đáng, khẩn cầu ngài tiểu tọa trong chốc lát.”

Ngu Sở có thể đoán được dụng ý của ông lão, lão nhân gia đây là muốn gửi gắm.

Nhưng mà nàng cũng thật sự tò mò, ông lão này làm thế nào mà có thể dạy dỗ một cậu nhóc ăn mày lễ phép đến vậy.

Phải biết rằng, thế giới cổ đại này không ít đồ tể cùng đa phần người bán hàng rong đều không được học hành gì, mà cậu bé kia không chỉ biết dùng thành ngữ mà còn tri thư đạt lễ, căn bản không giống như xuất thân là ăn mày.

Vì thế Ngu Sở liền ngồi xuống.

***Tri thư đạt lễ: nghĩa là học rộng và cư xử đúng lễ nghi.

“Cảm tạ tiên trưởng thương hại đã cứu lão phu cùng thằng bé một mạng.”

Ông Vương thở dài nói, “Tôi biết tôi sắp chết rồi, viên thuốc tiên kia để tôi dùng thật sự phí phạm của trời.”

Ngu Sở lắc đầu, “Mạng người chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, có thể làm ngài dễ chịu đã là hết phận sự của thuốc.”

Ông lão cười cười bình tĩnh mà mở miệng, “Ngài nguyện ý hạ mình ngồi ở chỗ này cũng là đối với thằng bé có chút hứng thú.”

“Không sai.”

Ngu Sở nói, “Đúng là với cậu bé đó ta rất tò mò.

Lão nhân gia ngài đã từng đọc sách sao?”

Ông Vương gật đầu, “Khi tôi còn trẻ đã có mấy năm đọc qua sách thánh hiền, cũng may mắn trở thành tú tài.

Chẳng qua bởi vì đánh giặc khiến nhà cửa sa sút nghèo rớt mồng tơi, cuối cùng trở thành như hiện giờ.”

Ông lão khẽ thở dài, “Tiên trưởng, tôi muốn nói đến chuyện của thằng bé mà không phải nói đến chuyện của bản thân.

Ngài có nguyện ý nghe qua không?”

“Mời nói.”

“Chuyện này muốn nói đến tám năm trước đây.”

Ông lão kể, “ Mùa hè năm đó, tôi đi dọc theo quan đạo qua thôn khác ăn xin, tình cờ nhìn thấy một hộ thương hội đi qua thôn Lưu tạm thời nghỉ chân.

Trước đó một ngày tôi có thấy nhưng cũng không để trong lòng, sau đó đi tới nơi khác lại không thu hoạch được gì mới nghĩ quay lại đường cũ, đi tìm những người đó xin ít cơm ăn.”

***Quan đạo: đường xá do nhà nước lập ra để cho dân chúng sử dụng, nôm na là những con đường lớn.

“Qua hai ngày, khi tôi trở lại thôn Lưu thì kết quả là tận mắt thấy máu văng khắp nơi, có kẻ cướp tàn sát thôn dân đó, ngay cả xe ngựa của thương đội cũng bị đốt cháy thành than đen.”

Ngu Sở nhăn mày lại, “Quan đạo bên cạnh thôn cũng giám tàn sát, bọn cướp đó cũng quá kiêu ngạo.”

“Ai nói không phải? Nhưng đến nay chưa bắt được kẻ nào, treo giải thưởng truy nã mấy năm vẫn chưa gỡ uống đâu.”

Ông lão thở dài một tiếng, “Khi đó tôi bị dọa đến bủn rủn cả chân, xoay người muốn chạy đi thì nghe được rìa thôn có tiếng khóc của trẻ con.

Tôi chạy tới thì thấy một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi đứng ở giữa đám cháy khóc lớn.

Ngài đoán thế nào? Đứa nhỏ này ham chơi, chơi mệt mỏi liền ngủ gục ở góc tường, may là trên đầu có đồ vật che lại mới tránh được một kiếp.”

Ngu Sở nói, “Đứa nhỏ này chính là Tiểu Thất?”

“Đúng vậy.”

Ông Vương nói, “ Tôi ôm đứa bé đó đi, đến nơi an toàn mới lo lắng mà hỏi đứa bé tên là gì, nhà ở đâu nhưng đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, chỉ nhớ rõ bản thân họ Lục.

Khi tôi hỏi cái khác thằng bé cứ lặp đi lặp lại câu Tiểu Thất Tểu Thất, có thể là bình thường người nhà kêu nhũ danh của thằng bé nên bản thân cũng không chớ rõ đại danh vì vậy lão phu mới gọi thằng bé là Lục Tiểu Thất.”

“Thôn đó tất cả đều mang họ Lưu nhưng thằng bé lại họ Lục, lúc ấy quần áo trên người thằng bé đều dung vải dệt tốt nhất, tôi liền đoán là con của chủ thương đội.

Mấy năm nay chúng tôi lúc đi lúc dừng, vẫn muốn tìm người nhà cho thằng bé nhưng lại không tìm được.”

Nói đến đây, trên khuôn mặt của ông lão cũng tỏ ra bất đắc dĩ.

“Tôi phát hiện thằng bé trời sinh thông minh, nhìn ra được người nhà đã cố công dạy dỗ, căn cơ tốt.

Tôi luyến tiếc thằng bé thành kẻ mãng phu cho nên mới không nhịn được mà dốc lòng dạy dỗ…… Hiện giờ xem ra là tôi sai rồi!”

Ông lão bi thương mà nói, “Thằng bé uổng có thân thiếu gia mà mệnh lại đê tiện, đứa bé này sẽ khinh thường ăn trộm ăn cắp gạt người, tôi lại đau lòng không dạy thằng bé ăn xin.

Nếu không phải lần này tôi bệnh nặng, chỉ sợ thằng bé có đói chết cũng không đi trộm đồ của người ta.”

Ông lão run giọng, “Nếu thằng bé vẫn còn là thiếu gia, phẩm hạnh đoan chính tự nhiên là không cần phải nói.

Nhưng giờ đây thằng bé chỉ là thằng nhóc ăn mày không người để ý, vẫn có khí tiết chẳng phải là chết đói sao?”

Ngu Sở cũng trở nên yên lặng.

Ông lão nhìn về phía Ngu Sở mà khẩn cầu, “Tiên trưởng, nếu tôi có sức mà quỳ xuống nhất định sẽ dập đầu cảm tạ đại ân đại đức của ngài.

Chỉ là tôi có chuyện muốn nhờ…… Ngài có thể đưa thằng bé đi được không? Thằng bé cực kì thông minh lại ngoan ngoãn nghe lời.

Chẳng sợ phụng dưỡng bên người ngài, chỉ cần làm chân sai vặt cũng tốt hơn là đói chết ở chỗ này.”

“Ông nội.”

Ngu Sở đang muốn nói chuyện thì nghe thấy giọng nói của cậu bé bật thốt lên.

Hai người cùng nhau ngẩng đầu thì thấy Lục Tiểu Thất đứng ở cách đó không xa, cảm nhận được tầm mắt của Ngu Sở, cậu bé lập tức cúi đầu, giống như không có mặt mũi nào mà nhìn nàng.

Ông lão dường như không nhìn thấy cậu bé đang bị quẫn bách, ông lão vội vàng nói, “Tiên trưởng, ngài xem thằng bé vừa thông minh lại xinh đẹp.

Tu Tiên giới các ngài không phải có nói đến chuyện luyện nội đan gì gì đó sao? Ngài xem thằng bé, xem thằng bé, nhỡ đâu thằng bé là hạt giống tốt thì sao?”

Cậu bé nắm chặt bàn tay, cúi đầu không nói một tiếng.

Đến khi Ngu Sở chủ động vươn tay tới, Lục Tiểu Thất mới giơ tay ra.

Ngón tay của Ngu Sở cầm cổ tay của cậu bé, nín thở ngưng khí.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn trấn an lão nhân gia mà thôi, nhưng vừa kiểm tra liền làm cho nàng ngừng hô hấp.

Ở đại lục tu tiên tên Thất Châu này, mỗi người có tiềm chất tu tiên thì trong bụng đều sẽ có một viên ‘hạt giống’, đó chính là nội đan.

Muốn xem tư chất của một người ra sao thì phải xem nó có thuần túy hay không.

Mà trời sinh người tu tiên có phân loại linh căn, đó là năm loại linh căn cơ sở tên ‘kim mộc thủy hỏa thổ’, thêm vào đó có linh căn hiếm thấy tên ‘băng lôi phong…’.

Trước khi tu luyện, linh căn tồn tại giống như hạt giống ở trong đất vẫn còn chưa nảy mầm.

Nhan sắc càng thuần túy thì tư chất càng cao, càng vẩn đục thì đương nhiên càng kém.

Mà nói chung, linh căn không phải càng nhiều càng tốt,linh căn đơn thuộc tính mới là thích hợp để tu luyện.

Nhưng một màn chứa đầy mâu thuẫn xuất hiện, trong cơ thể của cậu bé, nội đan còn chưa được tu luyện lại thuần túy vô cùng, tản ra ánh sáng giống như đá quý trong suốt.

Việc này chứng tỏ tư chất của cậu bé cực cao, thậm chí vượt xa nữ phụ Ngu Sở Sở được phá cách nhận vào tông môn.

Nhưng cậu bé cũng đồng thời có được hai linh căn thủy mộc, thủy mộc tương sinh, giống như Thái Cực đang chuyển động quấn quanh ở bên trong hạt giống.

Buông tay Lục Tiểu Thất ra, Ngu Sở đột nhiên không biết phải nói gì.

Dựa theo kinh nghiệm của môn phái tu tiên khi tuyển người mà xem, những người giống như Lục Tiểu Thất có hai linh căn, đồng thời có tư chất cực kì cao như vậy cuối cùng lại đi theo con đường cực đoan, không phải xuất sắc thì cũng là không có tiếng tăm gì, căn bản là không có con đường thứ ba để lựa chọn.

Nhưng cho dù là những thanh niên tài tuấn đang rèn luyện ở Tu Tiên giới cũng không sánh kịp với Lục Tiểu Thất về độ cao của tư chất.

Ngu Sở bỗng nhiên ý thức được cậu bé trước mặt nàng rất có thể là hạt giống tốt ngàn năm khó gặp mà các môn phái khác nằm mơ đều cầu không được……?__________________________Tác giả có lời muốn nóiNội đan: mỗi người tu tiên đều có nó ở trọng bụng.

Giống như hạt giống nhưng cũng được coi là một trái tim khác của người tu tiên, muốn tự sát thì tự bạo nội đan, ai muốn thử người đó sẽ biết.

Linh căn: là thuộc tính.

Linh căn là thuộc tính gì thì có màu sắc tương ứng, màu sắc càng xinh đẹp thuần túy thì tư chất càng cao.

Đơn thuộc tính thích hợp để tu luyện nhưng khó đột phá, nhiều thuộc tính mà tu luyện thành công chính là nhân vật trọng yếu, thất bại là thành người qua đường Giáp..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play