Thực ra Tiểu Cốc cũng không thích bộ dạng hiện tại của Thẩm Hoài An.
Tuy trước đây khi Thẩm Hoài An chất vấn thì nàng luôn nói thích Lục Ngôn Khanh vì đại sư huynh vừa nhẹ nhàng lại trầm ổn khiến cho người ta cảm thấy an toàn.
Nhưng kỳ thật tiểu cô nương cũng thích cả Thẩm Hoài An nữa, chẳng qua ngày thường hai người thích đấu võ mồm cho nên nàng mới chưa nói ra.
Hai sư huynh với hai tính cách khác nhau, cho dù là Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng trưởng thành hay Thẩm Hoài An ngạo khí hoạt bát thì Cốc Thu Vũ đều rất thích cả hai.
Hiện giờ tính cách của Thẩm Hoài An bỗng nhiên thay đổi lớn khiến trong lòng Cốc Thu Vũ cũng sốt ruột lên.
Trong lúc nhất thời nàng không biết mình giúp Thẩm Hoài An như thế nào mới được, đành phải bám theo y đi loanh quanh.
Trước đây Tiểu Cốc cũng làm cái đuôi của Thẩm Hoài An nhưng chỉ khi nào hai người gây họa mới đi cùng nhau, hiện tại hàng ngày như hình với bóng là rất ít thấy.
Thẩm Hoài An đả tọa, Tiểu Cốc ngồi bên cạnh phát ngốc, Thẩm Hoài An đọc sách, Tiểu Cốc cũng đọc sách, Thẩm Hoài An luyện thuật pháp, Tiểu Cốc vẫn ngồi bên cạnh ngẩn ngơ.
Ba ngày cứ qua đi như vậy, cuối cùng Thẩm Hoài An không nhịn được.
“Muội cứ bám theo sau huynh làm cái gì?”
Thẩm Hoài An đau đầu hỏi, “Việc học của muội học ra sao rồi?”
Ngu Sở còn chưa chính thức dạy Tiểu Cốc tu luyện mà để Tiểu Cốc tiếp xúc dần dần sách vở có liên quan trước, tiểu cô nương cũng có nhiều sách mà bản thân muốn xem.
“Muội không thể đi theo huynh sao?”
Tiểu Cốc chớp chớp đôi mắt rồi cưỡng từ đoạt lý, “Huynh là sư huynh, muội là sư muội, muội đi theo huynh học tập nhiều điều hình như không có gì không đúng.
Bằng không thì huynh đi hỏi sư tôn đi.”
***Cưỡng từ đoạt lý: chỉ người vô lý hay cãi chày cái cối, ngụy biện một cách áp đặt, biết vô lý cũng cố nói thành có lý.
Thẩm Hoài An mới không thật sự đi hỏi Ngu Sở.
Hai huynh đệ và Ngu Sở đều rất nuông chiều Tiểu Cốc, dù sao cũng chỉ có nàng là nữ hài tử, tuổi lại nhỏ nhất nữa.
Chỉ cần không làm việc gì nguy hiểm thì nàng làm gì bọn họ sẽ không quản.
Không có cách nào khác nên Thẩm Hoài An cũng chỉ có thể để Tiểu Cốc đi theo mình.
Tiểu Cốc muốn xem cho rõ hiện giờ tính tình Thẩm Hoài An tốt hơn là do huynh ấy thật sự thay đổi hay cố tình ép buộc bản ngã của bản thân.
***Bản ngã: Có nghĩa là lý tưởng, ký ức, kết luận, kinh nghiệm, niềm tin rằng bản thân là một cá thể riêng biệt, tách biệt với phần còn lại của thế giới và tự chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình.
Sống với bản ngã là sống với cái tôi của mình, phát triển cái tôi đó lớn lên nhằm tạo ra sự khẳng định bản thân.
Trước đây bị nàng bám dính rất lâu thì Thẩm Hoài An sẽ thấy phiền, vậy mà hiện giờ qua bảy tám ngày rồi mà y vẫn không tức giận, chỉ bắt đầu không để tâm tới sự tồn tại của Tiểu Cốc nữa, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Tiểu Cốc cảm thấy không đủ kích thích.
Tiểu nữ hài lặng lẽ chạy sang Lục Ngôn Khanh thảo luận và thương lượng đối sách để tăng thêm ‘mã lực’.
Lục Ngôn Khanh nghe Tiểu Cốc nói xong, mí mắt hắn giật giật, cuối cùng vẫn đồng ý Tiểu Cốc hành động.
Vì thế, vào một buổi sáng Thẩm Hoài An vẫn đang tu luyện thì phát hiện tiểu nha đầu không còn đến quấn lấy mình nữa, cho rằng Tiểu Cốc chơi chán rồi nên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Kết quả là khi quay trở lại sương phòng, Thẩm Hoài An không tin được vào mắt mình --
- trong phòng y giống như có lợn rừng xông vào, đầy giường đều là mực nước và giấy bỏ đi, trên đệm chăn và khăn trải giường cùng với bao gối đều có những chấm đen vung vãi.
Tiểu Cốc ngồi trên giường với đống hỗn độn xung quanh, quần áo và tay dính đầy mực nước, trong khung cảnh lộn xộn tiểu nha đầu hấp háy đôi mắt vô tội nhìn y.
“--
- Muội!”
Thẩm Hoài An mới kêu lên một tiếng thì Tiểu Cốc đã động đậy, tiểu cô nương nhanh chóng xoay người xuống giường rồi nhảy ra khỏi sương phòng từ cửa sổ để chạy trốn, nguyên bộ động tác nước chảy mây trôi.
Thấy Tiểu Cốc chạy trốn, Thẩm Hoài An theo bản năng đuổi tới.
Cho dù mấy tháng này nàng có trưởng thành hơn nhưng cũng không chạy thắng được Thẩm Hoài An.
Tình trạng này tái hiện cảnh cô nhóc bị Thẩm Hoài An tóm được ở cửa viện.
“Rốt cuộc là muội muốn làm gì?”
Đầu Thẩm Hoài An đầy vạch đen hạ thấp giọng hỏi.
Tiểu Cốc dãy giụa không thành đành ngẩng đầu cong khóe miệng cười làm lành.
“Muội, muội luyện chữ trên giường của huynh nhưng không cẩn thận làm đổ mực nước, muốn lấy giấy đi lau lại không cẩn thận đánh rơi, cho nên, cho nên ---”
“Có thật không?”
Thẩm Hoài An nghi ngờ hỏi, “Sao huynh cảm thấy đống mực nước đó là muội cố ý vẩy ra?”
Tiểu Cốc muốn nói nhưng lại thôi, nàng không thể biện giải nên nở nụ cười chột dạ.
Tiểu cô nương nhảy lên dùng tay bôi lên mặt của Thẩm Hoài An, thừa dịp y luống cuống chân tay nàng nhân cơ hội nhanh chóng chạy thoát.
Cảnh tượng như vậy được Ngu Sở chứng kiến.
Trên người Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An đầy vết mực, đôi tay và quần áo của Tiểu Cốc đều có những chấm mực đen xì, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài An cũng bị bôi đen nhẻm, giống như hai con mèo nhỏ đang đùa nghịch bùn đất khi trời đổ mưa.
Ngu Sở muốn cười nhưng vẫn phải nhịn.
“Hai con…… Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngu Sở mở miệng hỏi.
Tiểu Cốc và Thẩm Hoài An đều cúi đầu không nói gì, ánh mắt Ngu Sở nhìn sang Lục Ngôn Khanh.
“Ngôn Khanh?”
“Tiểu Cốc viết chữ trên giường Thẩm Hoài An nhưng không cẩn thận đổ lọ mực nước ạ.”
Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ kể lại.
Gân xanh ở huyệt thái dương của Ngu Sở nổi lên.
Đây là tuyệt chiêu Tiểu Cốc nghĩ ra?Đúng là trẻ con không đi theo cách bình thường.
“Tiểu Cốc, dù là con cũng không thể hồ nháo như thế được.”
Nàng nói, “Như vậy đi, con mang đệm chăn khăn trải giường mà con làm bẩn giặt sạch sẽ rồi đền bù lại cho sư huynh đi.”
***Hồ nháo: Chỉ hành động vội vã thiếu tự chủ làm ra những chuyện hồ đồ.
“Sư tôn, thật ra cũng không cần làm thế.”
Nghe Ngu Sở nói vậy Thẩm Hoài An ngẩng đầu từ chối, “Con đổi một bộ khác là được rồi.”
Tiểu Cốc xoay người yếu ớt nói nhỏ, “Thật xin lỗi sư huynh, những đồ bị bẩn muội sẽ lau rửa sạch sẽ.”
Đã nói làm là làm, sau khi trở về Tiểu Cốc lấy đệm chăn và khăn trải giường bị bẩn cho vào bồn gỗ.
Chăn còn đỡ, một người đắp thì không quá to nhưng hai vị sư huynh đều ở sương phòng, mà giường ở sương phòng là giường chung, khăn trải giường rất dài, để trong bồn gỗ lại giống như hai ngọn núi nhỏ.
Đồ thì nhiều mà bồn gỗ lại nặng, với cơ thể nhỏ bé của Cốc Thu Vũ là không nhấc nổi.
Tiểu Cốc cố sức vừa đẩy vừa kéo bồn gỗ đi, ban đầu Thẩm Hoài An cho rằng nàng muốn đến giếng phía sau bếp giặt, hóa ra phát hiện hướng nàng đi càng lúc càng xa.
Thẩm Hoài An không nhịn được hỏi, “Muội muốn đi đâu?”
“Ra suối nhỏ.”
Tiểu Cốc cộc cằn đáp.
Thẩm Hoài An ngạc nhiên, “Vì sao lại muốn đi chỗ xa để giặt vậy?”
“Vì phong cảnh ở đó đẹp thôi.
Ai nha, ồn muốn chết, đừng có làm phiền muội!”
Tiểu Cốc hầm hừ không muốn để ý Thẩm Hoài An.
Nữ hài tử đúng là sinh vật kỳ quái, có đôi khi rõ ràng là nàng làm sai chuyện, không biết trong quá trình vận hành tâm lý kểu gì mà cuối cùng lại khiến bản thân không vui.
Con đường đi xuống chân núi tìm dòng suối nhỏ cao chót vót dựng đứng vô cùng hiểm trở, Tiểu Cốc lại không xách được bồn gỗ lớn như vậy, sao nàng có thể xuống được chứ?Thẩm Hoài An bất đắc dĩ, y dứt khoát cúi xuống nhấc bồn gỗ lên rồi nói, “Đi thôi, huynh đưa muội đi.”
Lúc này Tiểu Cốc mới khó chịu đi theo, tính cách tiểu cô nương vẫn còn con nít nên khi xuống núi tâm tình cũng khá hơn, bước chân cũng nhảy nhót tung tăng.
Hai người đi vào sơn cốc cạnh dòng suối, Tiểu Cốc chỉ huy Thẩm Hoài An cầm bồn gỗ đặt ở vị trí mà nàng thích.
Thẩm Hoài An nhìn Tiểu Cốc ngồi xổm cạnh bồn nước cố sức giặt khăn trải giường, y muốn nói lại thôi.
“Vì sao bỗng nhiên muội lại làm như vậy?”
Thẩm Hoài An ngồi trên một tảng đá kề bên hỏi, “Huynh có chỗ nào có lỗi với muội sao?”
Tiểu Cốc là một nữ hài tốt, ngày thường sẽ không làm chuyện như vậy.
Cốc Thu Vũ vò khăn trải giường, nàng không bị gài bẫy nói, “Trò đùa dai thôi, trò đùa dai lấy đâu ra lý do chứ.”
Cái câu này, cái biểu tình này Thẩm Hoài An đều đã làm qua, tiểu nha đầu học theo bộ dáng của y một cách triệt để.
“Đừng náo loạn nữa.”
Thẩm Hoài An không biết phải làm sao.
Y nỗ lực hỏi ra các khả năng, “Là vì trước đây muội đi theo huynh huynh không để ý muội hay vì có chuyện gì làm muội không vui sao?”
Tiểu Cốc mím môi, động tác vò khăn trải giường càng ngày càng dùng sức.
Thẩm Hoài An còn cho rằng nàng vẫn luôn im lặng không chịu nói, kết quả một lát sau Tiểu Cốc rầu rĩ mở miệng, “Muội…… Muội muốn khiến cho huynh chú ý.”
“Vì sao?”
Thẩm Hoài An giật mình hỏi.
“Huynh không cảm thấy huynh bây giờ với huynh trước đây khác nhau sao?”
Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn sang Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Trước kia huynh luôn chơi cùng muội, huynh xem huynh hiện giờ đi, mỗi ngày trừ việc tu luyện thì lại đọc sách, không để ý tới muội nữa!”
Thẩm Hoài An im lặng.
Trong lúc đó sơn cốc yên tĩnh hẳn, chỉ có tiếng suối chảy, tiếng gió thổi những tán lá vang lên những âm thanh xào xạc, tiếng những chú chim không tên vang lên giữa thinh không.
“Huynh không phải không muốn để ý tới muội.”
Một lát sau Thẩm Hoài An cất giọng nói nhẹ nhàng, “Huynh chỉ muốn suy nghĩ tới sai lầm trước đây của mình mà thôi.”
“Huynh sai chỗ nào?”
Tiểu Cốc hỏi.
“Trước kia huynh quá cao ngạo luôn tự cho mình là đúng nên vẫn kiên quyết giữ ý kiến, không chịu nghe sư tôn nói.”
Thẩm Hoài An nói, “Là sai lầm của mình huynh, để Thiên Cẩu Các làm huynh bị một cú ngã lớn như vậy còn liên lụy tới sư tôn và sư huynh.
Huynh chỉ cảm thấy…..”
Y mấp máy môi đè thấp giọng xuống, “…… Là trước đây huynh không đúng.”
Bây giờ Tiểu Cốc mới phát hiện ra sự việc nghiêm trọng hơn nàng tưởng.
Không phải Thẩm Hoài An tiến bộ trưởng thành hơn, đây rõ ràng là huynh ấy phủ định tất cả mọi mặt của huynh ấy, huynh ấy hoàn toàn phủ định lý do tồn tại của bản thân.
Tiểu Cốc cất tiếng, “Mỗi người đều có cái tốt cái xấu, nếu huynh phủ nhận chính bản thân mình thì huynh có thể là ai được?”
“Không phải Lục Ngôn Khanh là tấm gương tốt sao?”
Thẩm Hoài An phản bác, “Huynh ấy làm cái gì cũng thỏa đáng, cũng không làm gì để sư tôn phải lo lắng, huynh ấy rất ưu tú.”
“Nhưng Lục Ngôn Khanh là Lục Ngôn Khanh, huynh là huynh, hai người các huynh đều khác nhau.”
Tiểu Cốc sốt ruột, “Không có bất kỳ ai muốn huynh trở thành Lục Ngôn Khanh thứ hai, bọn muội chỉ hy vọng huynh làm Thẩm Hoài An mà thôi.”
Thẩm Hoài An trầm mặc.
“Nhưng huynh cảm thấy huynh là kẻ thất bại.”
Một lát sau y mới mở miệng, “Nhiều ngày nay huynh vẫn luôn suy nghĩ, nếu Lục Ngôn Khanh ở hiện trường chắc chắn huynh ấy sẽ xử lý tốt hơn cả huynh.
Nếu sư tôn không thu nhận huynh thì Tinh Thần Cung cũng không sớm bị người khác phát hiện.
Huynh……”
Y dừng lại một chút rồi mới nản lòng thoái chí nói tiếp, “Huynh liên lụy đến môn phái.”
“Không phải như vậy đâu!”
Đột nhiên Tiểu Cốc đứng lên.
“Huynh là Thiếu trang chủ của Thiên La sơn trang, huynh là kỳ tài võ thuật, chỉ mất ba năm là có thể tinh thông một quyển kiếm pháp, từ nhỏ đến lớn chưa từng thất bại lần nào, chẳng lẽ huynh đã quên rồi sao?”
Giọng nàng nâng cao hơn, “Còn nữa, tính huynh trời sinh lương thiện từ bi cho nên mới hai ba lần cứu tính mạng người khác không do dự.
Muội, ăn mày Tiểu Triệu, còn cô nương kia đều là những người huynh ra tay cứu giúp không hề do dự chút nào!”
Cốc Thu Vũ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài An.
“Hơn nữa huynh còn có lòng cao thượng, huynh cảm thấy cường giả phải có võ đức, không được bắt nạt những người yếu đuối, muốn theo đuổi tiến tới, có trách nhiệm với người khác với bản thân --
- Huynh ưu tú như vậy, tốt như vậy sao có thể là kẻ liên lụy tới môn phái?”
Thẩm Hoài An ngẩn ngơ nhìn nàng, yết hầu lên xuống một câu cũng không nói nên lời.
Còn chưa đợi Thẩm Hoài An khôi phục lại sự tỉnh táo khi nghe Cốc Thu Vũ khen mình như vậy thì nàng đã mím môi ngồi bệt xuống khóc oa oa lên.
“Muội, muội khen huynh thì khen, muội còn khóc cái gì thế?”
Thẩm Hoài An nhanh chóng ngồi xổm xuống cầm lấy khăn trải giường lau nước mắt cho nàng rồi vội vàng dỗ dành, “Muội đừng khóc nữa, nếu muội khóc sư tôn lại cho là huynh bắt nạt muội mất.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài An thấy nữ hài tử khóc.
Trước giờ bản thân y và các đệ tử ở Thiên La sơn trang cũng từng khóc nhưng đó là ‘mãnh nam’ rơi lệ, muốn khóc cũng phải nhìn cho khí thế.
Còn Tiểu Cốc khóc lại khác nhau như trời với đất.
Tiểu cô nương ấm ức, bả vai nhỏ gầy run rẩy, tiếng khóc cũng không lớn giống như bị đè ép vậy, ngược lại làm cho người ta không biết phải làm thế nào.
Những lời nàng tự nói ra rồi tựnuất nghẹn lấy, sợ hãi vì chuyện đó mà Thẩm Hoài An thật sự không gượng dậy được, sẽ không bao giờ còn giống huynh ấy nữa.
Là nam nhân như Thẩm Hoài An thì chỉ biết dùng chăn đi lau nước mắt cho sư muội, đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Cốc thấy thế lập tức lấy tay đẩy ra.
“Không được, không được, bẩn lắm! Ô ô ô ô ô……”
Thẩm Hoài An chưa dỗ nữ hài bao giờ, chân tay y luống cuống ngồi cạnh tiểu cô nương đang khóc nức nở, không còn biện pháp nữa, y đành lôi vạt áo của mình lên.
“Không thì muội lấy quần áo của huynh lau đi, quần áo huynh không bẩn đâu.”
Tiểu Cốc miễn cưỡng đồng ý.
Nàng lấy vạt áo của Thẩm Hoài An lau đi nước mắt còn vương trên mặt, Thẩm Hoài An ngồi xổm trước mặt tiểu nha đầu mà không biết phải làm sao.
“Muội nói thế huynh còn chưa khóc thì muội đã khóc mất rồi.”
“Khóc thì làm sao!”
Y chưa kịp nói xong thì Tiểu Cốc đã gào khóc, “Muội cứ nghĩ sau này huynh không bao giờ bị ghét nữa muội đã khó chịu lắm rồi, ô ô oa a a a, huynh có biết sư tôn và đại sư huynh đều lo lắng cho huynh không? Huynh không biết gì hết, huynh chỉ biết để tâm vào mấy chuyện cỏn con thôi, ô ô ô……”
“Vậy muội muốn làm sao bây giờ?”
Thẩm Hoài An thật hết cách.
“Muội, muội muốn……”
Tiểu Cốc khóc nấc cả lên, “Muội muốn huynh trở lại như bình thường.”
Thẩm Hoài An im lặng đi.
Thật ra trong một tháng vừa qua y cũng hơi mông lung không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Sự việc của Thiên Cẩu Các đã đánh nát thế giới quan ban đầu của y.
***Thế giới quan: Đó là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay một xã hôi bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm cửa các cá nhân hay xã hội.
Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc và đạo đức (nguồn wikipedia).
Trước đây y thật sự quá đơn thuần, thân là Thiếu trang chủ Thiên La sơn trang danh chấn một phương lại trẻ tuổi tài cao, những người trưởng thành y quen biết được đều thân thiện gần gũi với y.
Ngay cả một số người không ra gì trong giới võ lâm gặp phải nhi tử Thẩm Hồng của Thiên La sơn trang cũng cần giả vờ tử tế.
Y đi theo phụ thân học tập, hiểu rõ rằng phải có võ đạo, không thể bắt nạt kẻ yếu, khi luận bàn phải biết chừng mực cẩn thận không được đả thương người ta, càng không thể làm chuyện đánh lén, phải làm người nam nhân quang minh chính đại.
Thẩm Hồng dạy Thẩm Hoài An làm người nhưng lại không dạy y cách đề phòng người.
Thẩm Hoài An chưa từng cảm nhận được mặt trái đen tối của thế giới.
Y cũng chưa bao giờ nhận ra thế giới xung quanh mình có điều gì không đúng cho đến khi xảy ra sự kiện về Thiên Cẩu Các, nó tàn nhẫn lột ra vỏ bọc bằng đường bao quanh thế giới này một cách trần trụi, quá đột nhiên làm Thẩm Hoài An không kịp đề phòng ăn phải lỗ nặng.
Bản thân Thẩm Hoài An không phân tích ra được nguyên nhân trong đó, y chỉ có thể tự trách bản thân nhìn nhận con người không kỹ, tự trách chính mình không cẩn thận liên lụy sư tôn sư huynh khiến môn phái bại lộ.
Càng miễn bàn Thiên Cẩu Các đánh nát lòng tự tôn của y, giẫm đạp tiêu chuẩn nguyên tắc làm người, sao Thẩm Hoài An không khó chịu cho được?Y càng nghĩ càng cảm thấy những gì mình làm trước đây chỗ nào cũng sai, tự mình ghét bỏ rồi uất hận không thôi, không còn cách nào nên chỉ có thể lấy phương thức này giam nhốt bản thân lại.
Từ bỏ suy nghĩ của mình, tuy trong lòng chết lặng nhưng ít ra sẽ không đau đớn nữa.
Hiện giờ Tiểu Cốc lại gợi lên cảm xúc đã đóng băng của y, Thẩm Hoài An không giữ nổi sự cân bằng cảm giác chết lặng như trước, trên đường trở về Chủ Phong vẫn luôn im lặng.
Về đến nơi y tự nhốt mình trong sương phòng không kêu một câu nào.
Lục Ngôn Khanh dò hỏi Tiểu Cốc, trong lòng Tiểu Cốc cũng thấp thỏm không biết chiều nay mình đột nhiên biểu lộ ra cảm xúc chân thật có khiến sự việc bết bát đi không.
Buổi tối Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gõ cửa gọi, “Thẩm Hoài An, đi ăn cơm thôi.”
Y rầu rĩ đi tới ghế cạnh bàn ngồi xuống, trong đầu vẫn suy nghĩ miệt mài thì phát hiện xung quanh yên tĩnh hẳn.
Thẩm Hoài An ngẩng đầu rồi ngẩn ngơ.
Ngu Sở, Lục Ngôn Khanh, Cốc thu Vũ đều nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.
Đến khi va phải ánh mắt của Thẩm Hoài An thì bọn họ mới vội vàng nhìm sang chỗ khác.
“Nào nào, Hoài An, đệ ăn nhiều thịt vào.”
Lục Ngôn Khanh gắp thịt cho y, “Đệ thích nhất ăn thịt mà, ăn nhiều một chút đi.”
“Còn có cái này này!”
Tiểu Cốc cũng vội vàng gắp đồ ăn cho Thẩm Hoài An, “Huynh ăn nhiều một chút nhé.”
“Tiểu Cốc, không được tranh thủ để kén ăn, đi gắp thức ăn không thích đưa cho sư huynh.”
Ngu Sở nhắc nhở.
Kế hoạch của Cốc Thu Vũ thất bại thảm hại, lúc này mới héo rũ gắp rau dưa mà nàng không thích bỏ lại trong bát của mình.
“Hoài An.”
Ngu Sở nhìn về phía Thẩm Hoài An rồi từ từ nói, “Ta cảm thấy cơ sở của con đã nắm vững được rồi, bắt đầu từ ngày mai cầm kiếm mang đến chỗ ta đi.”
Thẩm Hoài An giật mình.
Trong khoảng thời gian vừa qua y vẫn tự đóng kín nỗi lòng của mình.
Giờ khắc này bỗng nhiên y mới phát hiện hóa ra mọi người đều quan tâm tới mình.
Y từng nghĩ mình không xứng đáng được ở lại môn phái nhưng trong mắt sư tôn, sư huynh, sư muội lại đều có y, là Thẩm Hoài An mà không phải người khác.
Y mím môi, giọng khàn khàn nói, “Sư tôn…… Con cảm thấy hai ngày nay người hơi mệt, ngày mai có thể nghỉ một ngày được không ạ?”
Ngu Sở sửng sốt, ngay sau đó nàng nói nhẹ nhàng, “Đương nhiên là được, vậy ngày mai con cần nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi bắt đầu một lần nữa.”
Thẩm Hoài An gật đầu nhẹ nhàng, không khí vẫn trong giai đoạn thương cảm thì bị sự hưng phấn của Tiểu Cốc phá hủy, “Thật tốt quá! Ngày mai chúng ta cùng giặt khăn trải giường đi, khăn trải giường đó lớn quá, thật sự là muội không giặt được……”
Ba người tỉnh táo lại, đều hết cách a.
“Đúng rồi, trong phòng của đệ lộn xộn như thế cũng không ở được, tối nay tới sương phòng của huynh ngủ tạm một đêm đi.”
Lục Ngôn Khanh cười nói, “Thật ra huynh rất hoài niệm lúc đệ mới đến sợ ngủ một mình quá, cứ một hai đòi ngủ với huynh.”
Thẩm Hoài An không kịp bịt miệng lại thì Lục Ngôn Khanh đã phơi chuyện đáng xấu hổ của mình ra, đôi mắt của Tiểu Cốc lập tức tỏa sáng, trên mặt viết đầy sự tò mò muốn nghe ngóng.
“Đệ không phải thế, đệ không có!”
Thẩm Hoài An liên tục phủ nhận, “Không hề có chuyện đó, trong từ điển của Thẩm Hoài An này không có chữ sợ tối nhé!”
“Được thôi.”
Lục Ngôn khanh hết cách nói, “Nếu không sợ thì đêm nay đệ ngủ nhà chính đi.”
“Có ngủ ở nhà chính hay không không sao cả, chủ yếu đệ muốn liên lạc cảm tình với sư huynh mà thôi.”
Thẩm Hoài An biện bạch với sắc mặt chính trực..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT